Summary
Chương 1: Chuyến Thăm Bất Ngờ
Một ngày đẹp trời mùa thu, nhóm bạn trẻ gồm bốn người: Lan, Minh, Quang, và Hương quyết định tổ chức một chuyến du lịch đến đập Tam Hiệp. Đây là chuyến đi mà họ đã lên kế hoạch từ lâu nhằm khám phá công trình thủy điện lớn nhất thế giới.
Lan: “Các cậu đã sẵn sàng chưa? Chúng ta sẽ có một chuyến đi đáng nhớ đấy!”
Minh: “Ừ, mình đã chuẩn bị mọi thứ rồi. Đập Tam Hiệp thật hoành tráng, chắc chắn sẽ rất thú vị.”
Họ lên đường với tinh thần hứng khởi, cùng nhau cười nói suốt chặng đường. Đến nơi, cả nhóm bị choáng ngợp bởi quy mô và sự hùng vĩ của đập Tam Hiệp.
Quang: “Nhìn kìa, thật ấn tượng! Đập này thật sự là một kiệt tác kỹ thuật.”
Hương: “Mình nghe nói ở đây có rất nhiều câu chuyện kỳ bí. Các cậu có tin vào những điều đó không?”
Lan: “Mình nghĩ chỉ là những câu chuyện thêu dệt thôi. Nhưng mà, chúng ta cứ trải nghiệm đã rồi biết.”
Sau khi tham quan quanh đập, cả nhóm quyết định thuê một căn phòng nhỏ ở gần đó để nghỉ ngơi. Đêm đến, họ ngồi bên lửa trại kể chuyện và thưởng thức không khí yên bình. Nhưng rồi, một loạt tiếng động lạ từ dưới lòng đập vang lên, làm gián đoạn cuộc vui.
Minh: “Các cậu nghe thấy gì không? Hình như có tiếng gọi từ dưới lòng đập.”
Quang: “Chắc chỉ là tiếng nước chảy thôi. Đừng lo lắng quá.”
Hương (rùng mình): “Mình có cảm giác không ổn lắm. Tiếng động này… nghe như tiếng người kêu cứu.”
Cả nhóm quyết định bỏ qua và tiếp tục cuộc trò chuyện, nhưng trong lòng mỗi người đều có cảm giác lo lắng không yên. Đêm đó, khi mọi người đã đi ngủ, Lan bỗng nghe thấy những tiếng thì thầm rùng rợn từ dưới lòng đập, như tiếng gọi của những linh hồn mất tích.
Chương 2: Hiện Tượng Kỳ Lạ
Sáng hôm sau, nhóm bạn tiếp tục chuyến tham quan của mình. Nhưng trong lòng mỗi người đều cảm thấy có điều gì đó không đúng. Khi họ đến gần bờ đập, Minh bỗng thấy một bóng đen lướt qua.
Minh: “Các cậu, mình vừa thấy gì đó… như là một bóng đen. Có ai thấy không?”
Lan: “Mình không thấy gì cả, Minh. Cậu có chắc không?”
Hương: “Có thể là ảo giác thôi. Nhưng mà… cẩn thận vẫn hơn.”
Họ tiếp tục khám phá các khu vực xung quanh đập. Khi đến một khu vực hoang vắng, Quang bỗng nhiên cảm thấy lạnh sống lưng. Anh quay lại và nhìn thấy một hình bóng mờ ảo, nhưng khi chớp mắt, nó đã biến mất.
Quang: “Mình cũng vừa thấy gì đó. Như là… một bóng ma.”
Lan: “Đừng làm mọi người sợ chứ, Quang. Chắc chỉ là trí tưởng tượng thôi.”
Dù cố gắng giữ bình tĩnh, nhưng những hiện tượng kỳ lạ cứ liên tục xuất hiện khiến cả nhóm không thể không lo lắng. Khi họ trở về căn phòng, Lan phát hiện ra một cuốn nhật ký cũ nằm trong góc phòng.
Lan: “Nhìn này, mình tìm thấy một cuốn nhật ký. Nó thuộc về ai đó đã sống ở đây trước chúng ta.”
Họ mở cuốn nhật ký ra và đọc những trang viết đầy rẫy những câu chuyện về những linh hồn bị mất tích dưới lòng đập và những tiếng gọi ma quái.
Hương: “Cuốn nhật ký này… nó kể về những hiện tượng kỳ lạ giống như chúng ta đã trải qua.”
Minh: “Có lẽ chúng ta nên rời khỏi đây sớm. Mình không muốn trở thành một phần của câu chuyện kinh dị này.”
Nhưng họ vẫn quyết định ở lại một đêm nữa để tìm hiểu rõ hơn về những điều bí ẩn xung quanh đập Tam Hiệp. Đêm đó, họ lại nghe thấy những tiếng gọi và cảm giác như có ai đó đang theo dõi mình. Chương
3: Sự Thật Được Tiết Lộ
Trong đêm, khi mọi người đang ngủ say, Hương bất chợt tỉnh giấc bởi một giấc mơ kinh hoàng. Cô mơ thấy mình bị kéo xuống lòng đập bởi những linh hồn u ám. Hương quyết định đánh thức mọi người dậy và kể lại giấc mơ.
Hương: “Mình vừa có một giấc mơ khủng khiếp. Các linh hồn đang kéo mình xuống lòng đập.”
Lan: “Có lẽ chúng ta nên đọc tiếp cuốn nhật ký. Có thể nó sẽ cho chúng ta biết điều gì đang xảy ra.”
Họ tiếp tục đọc những trang nhật ký và phát hiện ra rằng, người viết cuốn nhật ký là một kỹ sư làm việc tại đập Tam Hiệp. Ông đã ghi lại những hiện tượng kỳ lạ và những giấc mơ giống như Hương đã trải qua. Nhật ký còn tiết lộ rằng, trước khi đập được xây dựng, nơi này từng là một ngôi làng cổ, nơi nhiều người đã mất tích một cách bí ẩn.
Minh: “Có lẽ những linh hồn đó là những người từng sống ở ngôi làng cổ. Họ không thể yên nghỉ.”
Quang: “Chúng ta phải làm gì đó để giúp họ. Nhưng làm sao để liên lạc với họ?”
Lan: “Chúng ta có thể thử cầu nguyện và thắp nến, hy vọng sẽ giúp các linh hồn yên nghỉ.”
Họ quyết định tổ chức một buổi cầu nguyện vào đêm đó, thắp nến và mong rằng sẽ giúp các linh hồn tìm thấy sự bình yên. Đêm đó, khi mọi người đang cầu nguyện, những tiếng gọi từ dưới lòng đập dần dần tắt lịm, thay vào đó là một cảm giác yên bình.
Chương 4: Cuộc Giải Thoát
Sáng hôm sau, nhóm bạn cảm thấy không khí nhẹ nhàng hơn. Họ quyết định xuống lòng đập để tìm hiểu thêm. Khi họ đến khu vực mà kỹ sư trong nhật ký đã mô tả, họ phát hiện ra một căn hầm bị chôn vùi. Với sự tò mò, Minh và Quang quyết định mở lối vào căn hầm.
Minh: “Các cậu, mình nghĩ chúng ta đã tìm thấy nơi các linh hồn bị giam giữ.”
Quang: “Cẩn thận nhé, Minh. Chúng ta không biết điều gì đang chờ đợi phía trước.”
Họ bước vào căn hầm và thấy những bức tường được khắc đầy những hình ảnh và chữ viết cổ. Hương nhận ra rằng, những chữ viết này là lời cầu nguyện của những người dân làng cổ, cầu xin sự giúp đỡ để thoát khỏi thảm họa.
Hương: “Những người này đã bị mắc kẹt ở đây. Họ cần chúng ta giúp họ yên nghỉ.”
Cả nhóm cùng nhau đọc những lời cầu nguyện và thắp sáng căn hầm bằng những ngọn nến. Khi họ kết thúc buổi lễ, một luồng gió lạnh thổi qua và họ nghe thấy tiếng thở dài nhẹ nhõm của những linh hồn.
Lan: “Mình cảm thấy như các linh hồn đã được giải thoát. Chúng ta đã làm đúng.”
Chương 5: Sự Yên Bình Trở Lại
Sau khi hoàn thành buổi cầu nguyện, nhóm bạn rời khỏi căn hầm và cảm thấy nhẹ nhõm. Những hiện tượng kỳ lạ đã biến mất và không khí xung quanh trở nên trong lành hơn. Họ biết rằng những linh hồn đã được yên nghỉ.
Minh: “Mình không ngờ rằng chúng ta có thể giúp đỡ những linh hồn bị mắc kẹt. Đây thật sự là một trải nghiệm đáng nhớ.”
Quang: “Đúng vậy. Chuyến đi này không chỉ giúp chúng ta hiểu hơn về đập Tam Hiệp mà còn về những câu chuyện kỳ bí xung quanh nó.”
Cả nhóm quyết định rời khỏi đập Tam Hiệp và trở về nhà. Trên đường về, họ cùng nhau suy nghĩ về những gì đã trải qua và cảm thấy biết ơn vì đã có cơ hội giúp đỡ những linh hồn bất hạnh.
Lan: “Mình sẽ không bao giờ quên chuyến đi này. Nó đã dạy mình rất nhiều điều về cuộc sống và sự tôn trọng đối với những điều chưa biết.”
Hương: “Đúng vậy. Chúng ta đã học được rằng, có những điều tồn tại ngoài tầm hiểu biết của con người và đôi khi chúng ta phải lắng nghe và cảm nhận để hiểu chúng.”