Chương 3: Những Nghi Phạm
Pierre Dupont
Thám tử Sophie Delacroix quyết định thẩm vấn Pierre Dupont thêm một lần nữa, lần này cô muốn tìm hiểu sâu hơn về mối quan hệ giữa anh và Louis Martin.
Thám tử Sophie Delacroix: “Pierre, tôi cần anh nói rõ hơn về mối quan hệ giữa anh và ông Louis. Có tin đồn rằng hai người đã có xung đột gần đây. Điều đó có đúng không?”
Pierre ngập ngừng một lúc, rồi thở dài.
Pierre Dupont: “Đúng, chúng tôi có vài bất đồng. Tôi đã làm việc với Louis hơn mười năm và cảm thấy mình xứng đáng được trao quyền điều hành bếp chính. Nhưng Louis không đồng ý, ông ấy nói rằng tôi chưa sẵn sàng.”
Thám tử Sophie Delacroix: “Anh có nghĩ rằng sự từ chối của Louis đã làm anh tức giận đến mức muốn hại ông ấy không?”
Pierre bật cười một cách chua chát.
Pierre Dupont: “Tôi thừa nhận là tôi rất thất vọng và có chút tức giận, nhưng tôi không phải là kẻ sát nhân. Louis là một người bạn, một người thầy của tôi. Tôi không bao giờ muốn hại ông ấy.”
Sophie nhìn Pierre một cách chăm chú, cố gắng đánh giá sự chân thành trong lời nói của anh ta.
Thám tử Sophie Delacroix: “Anh có thể giải thích tại sao dấu vân tay của anh lại xuất hiện trên con dao gây án không?”
Pierre nhìn xuống, đôi mắt lộ vẻ bối rối.
Pierre Dupont: “Tôi không biết. Con dao đó là của tôi, nhưng tôi đã để nó trong tủ dao sau khi sử dụng. Có thể ai đó đã lấy nó và sử dụng để gây án.”
Sophie tiếp tục ghi chép và nhìn Pierre với ánh mắt nghiêm nghị.
Thám tử Sophie Delacroix: “Anh có ai có thể làm chứng rằng anh luôn ở trong khu vực của mình và không rời đi vào thời điểm xảy ra án mạng không?”
Pierre lắc đầu, thở dài.
Pierre Dupont: “Không, tôi chỉ làm việc một mình. Không ai có thể làm chứng cho tôi.”
Sophie gật đầu, ghi lại lời khai và rời khỏi phòng thẩm vấn. Cô biết rằng còn nhiều điều phải làm rõ và Pierre vẫn là một trong những nghi phạm chính trong vụ án này.
Marie Lambert
Sophie tiếp tục với Marie Lambert, người đang ngồi trong phòng thẩm vấn với vẻ lo lắng hiện rõ trên khuôn mặt.
Thám tử Sophie Delacroix: “Marie, tôi nghe nói rằng cô cảm thấy bị áp lực khi làm việc dưới quyền của Louis. Có đúng không?”
Marie gật đầu, giọng nói run rẩy.
Marie Lambert: “Đúng, ông Louis rất tài giỏi và tôi luôn cảm thấy mình không đủ giỏi. Nhưng tôi chưa bao giờ muốn ông ấy phải rời đi theo cách này.”
Thám tử Sophie Delacroix: “Có người nói rằng cô từng thốt lên rằng sẽ không bao giờ phát triển sự nghiệp nếu Louis còn làm việc ở đây. Cô có thể giải thích rõ hơn không?”
Marie cúi đầu, thở dài.
Marie Lambert: “Tôi chỉ nói trong lúc bực bội. Tôi thực sự muốn học hỏi từ ông ấy, nhưng áp lực quá lớn. Tôi không có ý gì khác.”
Sophie nhìn Marie, cố gắng xác định xem cô ấy có nói thật hay không.
Thám tử Sophie Delacroix: “Tối hôm đó, cô có rời khỏi khu vực của mình vào bất kỳ thời điểm nào không?”
Marie Lambert: “Không, tôi luôn ở đó. Tôi chỉ tập trung vào món bánh ngọt của mình.”
Sophie gật đầu, ghi lại lời khai và chuyển sang nghi phạm tiếp theo.
Antoine Rousseau
Antoine Rousseau bước vào phòng thẩm vấn với vẻ tự tin nhưng ánh mắt lại đầy lo lắng.
Thám tử Sophie Delacroix: “Antoine, anh mới được Louis thuê gần đây. Anh có kỹ năng nấu nướng tuyệt vời nhưng không được lòng các nhân viên cũ. Có người nói rằng anh đã đe dọa sẽ làm bất cứ điều gì để chiếm lấy vị trí của Louis. Anh có thể giải thích không?”
Antoine thở dài, nhún vai.
Antoine Rousseau: “Tôi thừa nhận rằng tôi đã có vài lần nói đùa rằng tôi sẽ chiếm lấy vị trí của Louis, nhưng đó chỉ là những lời nói đùa trong lúc làm việc căng thẳng. Tôi không có ý định làm hại ông ấy.”
Thám tử Sophie Delacroix: “Tối hôm đó, anh có thấy ai có hành động gì đáng ngờ không?”
Antoine suy nghĩ một lúc, rồi lắc đầu.
Antoine Rousseau: “Không, tôi chỉ tập trung vào công việc của mình. Khi nghe thấy tiếng Marie hét lên, tôi chạy đến và thấy ông Louis đã nằm trên sàn.”
Sophie ghi chép lại, nhìn Antoine với ánh mắt dò xét.
Thám tử Sophie Delacroix: “Anh có thể giải thích tại sao dấu vân tay của Pierre lại xuất hiện trên con dao gây án không?”
Antoine Rousseau: “Tôi không biết. Có thể ai đó đã cố tình đặt nó ở đó để đổ tội cho Pierre. Tất cả chúng tôi đều sử dụng dao của mình trong bếp.”
Sophie ghi lại lời khai cuối cùng và rời khỏi phòng thẩm vấn. Cô biết rằng cuộc điều tra vẫn còn dài và khó khăn, và sự thật vẫn đang ẩn giấu trong những lời khai đầy mâu thuẫn của các nghi phạm.