Ám Ảnh Đập Tam Hiệp - Chương 3
Chương 3: Sự Thật Được Tiết Lộ
Đêm đó, nhóm bạn cảm thấy không khí nhẹ nhàng hơn sau buổi cầu nguyện. Tuy nhiên, Hương vẫn bất chợt tỉnh giấc bởi một giấc mơ kinh hoàng. Cô mơ thấy mình bị kéo xuống lòng đập bởi những linh hồn u ám. Hương quyết định đánh thức mọi người dậy và kể lại giấc mơ.
Hương: “Mình vừa có một giấc mơ khủng khiếp. Các linh hồn đang kéo mình xuống lòng đập.”
Lan: “Có lẽ chúng ta nên đọc tiếp cuốn nhật ký. Có thể nó sẽ cho chúng ta biết điều gì đang xảy ra.”
Họ tiếp tục đọc những trang nhật ký và phát hiện ra rằng, người viết cuốn nhật ký là một kỹ sư làm việc tại đập Tam Hiệp. Ông đã ghi lại những hiện tượng kỳ lạ và những giấc mơ giống như Hương đã trải qua. Nhật ký còn tiết lộ rằng, trước khi đập được xây dựng, nơi này từng là một ngôi làng cổ, nơi nhiều người đã mất tích một cách bí ẩn.
Minh: “Có lẽ những linh hồn đó là những người từng sống ở ngôi làng cổ. Họ không thể yên nghỉ.”
Quang: “Chúng ta phải làm gì đó để giúp họ. Nhưng làm sao để liên lạc với họ?”
Lan: “Chúng ta có thể thử cầu nguyện và thắp nến, hy vọng sẽ giúp các linh hồn yên nghỉ.”
Khi đọc tiếp, họ phát hiện ra rằng người kỹ sư này đã phát hiện ra một căn hầm bí mật dưới lòng đập. Ông tin rằng nơi đây chính là nơi giam giữ những linh hồn oan khuất.
Minh: “Chúng ta phải tìm căn hầm này. Có lẽ đó là chìa khóa để giải thoát những linh hồn.”
Lan: “Nhưng làm sao để tìm ra nó? Có thể căn hầm đã bị chôn vùi hoặc khóa kín.”
Hương: “Cuốn nhật ký có nhắc đến một bản đồ. Chúng ta cần tìm bản đồ đó.”
Họ lật từng trang của cuốn nhật ký và cuối cùng tìm thấy một bản đồ cũ, mô tả vị trí của căn hầm bí mật. Nhóm bạn quyết định bắt đầu cuộc tìm kiếm vào sáng hôm sau.
Khi bình minh lên, họ trang bị đèn pin, dây thừng và các dụng cụ cần thiết để khám phá căn hầm. Với bản đồ trong tay, họ lần theo các dấu hiệu và hướng dẫn từ nhật ký.
Minh: “Chúng ta sắp đến nơi rồi. Mọi người cẩn thận nhé.”
Họ bước qua những con đường mòn hoang vắng và cuối cùng tìm thấy một cánh cửa sắt lớn bị che khuất bởi cây cối. Cánh cửa đã cũ kỹ và rỉ sét, nhưng vẫn có thể mở được.
Quang: “Đây rồi. Chúng ta tìm thấy rồi. Mình sẽ mở cánh cửa.”
Khi cánh cửa mở ra, một luồng không khí lạnh lẽo tràn ra ngoài. Bên trong là một căn hầm tối tăm, với những bức tường được khắc đầy những hình ảnh và chữ viết cổ.
Hương: “Những chữ viết này… chúng giống như trong giấc mơ của mình. Đó là lời cầu nguyện của những người dân làng cổ.”
Lan: “Chúng ta phải đọc những lời cầu nguyện này. Có lẽ đó là cách duy nhất để giải thoát các linh hồn.”
Cả nhóm cùng nhau đọc to những lời cầu nguyện, với hy vọng rằng những linh hồn bị giam giữ sẽ được giải thoát. Khi họ kết thúc buổi lễ, một luồng gió lạnh thổi qua và họ nghe thấy tiếng thở dài nhẹ nhõm của những linh hồn.
Minh: “Mình cảm thấy như các linh hồn đã được giải thoát. Chúng ta đã làm đúng.”
Họ rời khỏi căn hầm với một cảm giác yên bình và nhẹ nhõm. Những hiện tượng kỳ lạ đã biến mất và không khí xung quanh trở nên trong lành hơn. Họ biết rằng những linh hồn đã được yên nghỉ.