Ám Ảnh Đập Tam Hiệp - Chương 4
Chương 4: Cuộc Giải Thoát
Sáng hôm sau, nhóm bạn cảm thấy nhẹ nhõm hơn khi những hiện tượng kỳ lạ đã biến mất. Tuy nhiên, họ biết rằng cần phải hoàn thành việc giải thoát hoàn toàn cho các linh hồn để đảm bảo không có gì đáng sợ xảy ra nữa. Họ quyết định quay lại căn hầm để kiểm tra kỹ lưỡng hơn.
Minh: “Chúng ta đã giúp các linh hồn yên nghỉ phần nào, nhưng có lẽ vẫn còn điều gì đó chúng ta chưa làm xong. Quay lại căn hầm một lần nữa đi.”
Quang: “Đúng vậy. Chúng ta cần chắc chắn rằng không còn linh hồn nào bị mắc kẹt.”
Khi họ quay lại căn hầm, không khí vẫn lạnh lẽo nhưng không còn cảm giác u ám như trước. Họ bắt đầu kiểm tra từng góc của căn hầm, tìm kiếm bất kỳ dấu hiệu nào cho thấy có linh hồn còn sót lại.
Hương: “Nhìn này, có một cửa hầm nhỏ phía sau tường này. Chúng ta đã bỏ qua lần trước.”
Lan: “Có thể đó là nơi giam giữ những linh hồn cuối cùng. Hãy mở cửa hầm ra.”
Họ cùng nhau mở cánh cửa hầm nhỏ và phát hiện ra một không gian bí mật bên trong. Đó là một phòng nhỏ, với những bức tường được khắc đầy chữ viết cổ và hình ảnh. Ở giữa phòng là một bàn thờ với những vật phẩm cổ xưa.
Minh: “Chúng ta phải làm gì đây? Có lẽ đây là nơi các linh hồn bị giam giữ cuối cùng.”
Quang: “Chúng ta nên đặt nến và cầu nguyện ở đây. Đây có thể là nơi cần được thanh tẩy cuối cùng.”
Họ đặt nến xung quanh bàn thờ và bắt đầu cầu nguyện, đọc những lời cầu nguyện từ cuốn nhật ký. Khi họ đọc, không khí trong phòng dần trở nên nhẹ nhàng hơn, như thể những linh hồn đang được giải thoát khỏi nỗi đau khổ.
Lan: “Mình cảm thấy như mọi thứ đang trở nên tốt hơn. Chúng ta đang làm đúng.”
Khi buổi cầu nguyện kết thúc, họ cảm nhận được một luồng không khí ấm áp và yên bình tràn ngập căn phòng. Những linh hồn cuối cùng đã được giải thoát.
Hương: “Chúng ta đã làm được. Mình cảm thấy như các linh hồn đã tìm thấy sự bình yên.”
Minh: “Đúng vậy. Chúng ta đã hoàn thành nhiệm vụ. Giờ là lúc rời khỏi đây.”
Họ rời khỏi căn hầm với tâm trạng nhẹ nhõm. Những hiện tượng kỳ lạ hoàn toàn biến mất và không khí xung quanh trở nên trong lành và bình yên. Họ biết rằng mình đã giúp đỡ những linh hồn bất hạnh và mang lại sự yên bình cho nơi này.
Quang: “Chuyến đi này thật sự đáng nhớ. Chúng ta đã học được nhiều điều về cuộc sống và những điều bí ẩn xung quanh.”
Lan: “Đúng vậy. Mình sẽ không bao giờ quên những trải nghiệm này.”
Họ quyết định dành thời gian còn lại của chuyến đi để tận hưởng vẻ đẹp của thiên nhiên và không khí yên bình của đập Tam Hiệp. Những kỷ niệm về những linh hồn và những hiện tượng kỳ lạ sẽ luôn ở lại trong lòng họ, nhắc nhở họ về sự quan trọng của việc lắng nghe và tôn trọng những điều chưa biết.