Âm Mưu Của Thái Giám - Chương 10
Chương 10: Trở về hiện tại
Trần Dương đứng lặng giữa cánh đồng xanh mướt, nơi mà chỉ vài phút trước đây, cậu bé Tiểu Lục đã biến mất trong luồng ánh sáng kỳ diệu. Cảm giác trống vắng và yên bình cùng lúc ùa vào tâm trí anh. Anh đã trở về thời đại của mình, nhưng cảm giác như một phần quan trọng của cuộc sống anh đã bị để lại phía sau.
Bầu trời trên cao trong xanh, với những đám mây trắng bồng bềnh, nhưng tâm trí Trần Dương vẫn nặng trĩu những suy tư. Anh bắt đầu bước đi, rời xa cánh đồng và tiến về phía con đường trải nhựa mà anh đã thấy từ xa. Những tiếng còi xe, tiếng động cơ quen thuộc dần vang lên trong tai anh, như một lời nhắc nhở rằng anh đã thực sự trở lại thế giới của mình.
Những tòa nhà cao tầng hiện ra trước mắt, nhịp sống hiện đại với những dòng người tấp nập trên phố. Trần Dương lặng lẽ hòa mình vào dòng người, cảm nhận rõ ràng sự khác biệt giữa thế giới hiện tại và thế giới anh vừa trải qua. Anh bước qua những quán cà phê đông đúc, những cửa hàng với ánh đèn rực rỡ, nhưng trong lòng vẫn cảm thấy một khoảng trống mơ hồ.
Không lâu sau, Trần Dương trở lại căn hộ của mình, nơi mọi thứ vẫn nguyên vẹn như trước khi anh bị cuốn vào vòng xoáy thời gian. Anh nhìn quanh căn phòng với những kỷ vật quen thuộc, nhưng cảm giác xa lạ vẫn bao trùm lấy anh. Anh biết rằng mình đã thay đổi, rằng những trải nghiệm vừa qua đã khiến anh trở thành một con người khác.
Trần Dương ngồi xuống chiếc ghế quen thuộc bên cửa sổ, nhìn ra ngoài thành phố. Anh nhớ lại từng khoảnh khắc đã trải qua ở triều đình nhà Minh, nhớ lại Lý Công Công, nhớ lại Tiểu Lục và tất cả những người anh đã gặp. Những ký ức ấy dường như quá xa vời, như một giấc mơ, nhưng đồng thời cũng quá thật, như thể anh vừa mới sống qua chúng.
Anh mở chiếc hộp nhỏ mà mình mang về từ Ngôi Đền Thời Gian. Bên trong không còn tấm gương phản chiếu hình ảnh của thế giới khác nữa, mà chỉ là một mặt kính trống rỗng. Nhưng với Trần Dương, chiếc hộp này không chỉ đơn thuần là một món đồ vật, mà là biểu tượng của một cuộc hành trình đầy gian nan và ý nghĩa.
Một ngày nọ, khi đang ngồi bên cửa sổ với tách cà phê nóng, Trần Dương nhận được một lá thư kỳ lạ. Lá thư không có địa chỉ người gửi, chỉ có tên anh được viết bằng nét chữ tinh tế. Anh mở ra, bên trong là một tờ giấy cũ với những dòng chữ nhỏ gọn, nhưng đầy ý nghĩa:
“Trần Dương,
Ngươi đã hoàn thành nhiệm vụ của mình và trở về nơi ngươi thuộc về. Nhưng hãy nhớ rằng, cuộc hành trình của ngươi chưa kết thúc. Những thử thách mới đang chờ đợi ngươi ở phía trước. Hãy tiếp tục sống với tinh thần và sự quyết tâm mà ngươi đã thể hiện. Thời gian là dòng chảy không ngừng, và ngươi sẽ tiếp tục là một phần của nó.
Một người bạn.”
Trần Dương đọc đi đọc lại lá thư, cố gắng tìm hiểu ý nghĩa của những dòng chữ. Ai đã gửi lá thư này? Và thử thách mới mà người bạn bí ẩn nhắc đến là gì? Nhưng anh biết rằng, những câu hỏi này không có câu trả lời rõ ràng. Cuộc sống là một chuỗi những bí ẩn và thử thách, và anh đã sẵn sàng đối mặt với chúng.
Một buổi sáng, Trần Dương quyết định rời khỏi thành phố một thời gian. Anh cảm thấy cần phải rời xa nhịp sống ồn ào, để tìm kiếm sự bình yên và suy ngẫm về những gì mình đã trải qua. Anh lên đường đến một vùng quê hẻo lánh, nơi có những cánh đồng xanh bát ngát và những ngọn núi trùng điệp.
Tại đây, giữa thiên nhiên hoang sơ và yên tĩnh, Trần Dương dần tìm lại được sự cân bằng trong tâm hồn. Anh dành thời gian đọc sách, viết lách, và suy nghĩ về những giá trị thực sự của cuộc sống. Những trải nghiệm ở triều đình nhà Minh đã dạy cho anh nhiều điều, và anh biết rằng mình cần phải áp dụng chúng vào cuộc sống hiện tại.
Một buổi chiều, khi đang đi dạo trên con đường nhỏ ven rừng, Trần Dương bắt gặp một cậu bé đang ngồi khóc bên vệ đường. Cậu bé này khiến anh nhớ đến Tiểu Lục, và trái tim anh không thể ngó lơ.
“Cháu sao vậy? Có chuyện gì xảy ra?” Trần Dương nhẹ nhàng hỏi, ngồi xuống bên cạnh cậu bé.
Cậu bé ngẩng lên, đôi mắt ướt đẫm nước mắt. “Cháu lạc đường… cháu không tìm thấy đường về nhà.”
Trần Dương mỉm cười, đặt tay lên vai cậu bé. “Đừng lo lắng. Chú sẽ giúp cháu tìm đường về nhà.”
Cậu bé gật đầu, rồi nắm lấy tay Trần Dương. Cả hai cùng bước đi trên con đường nhỏ, ánh nắng chiều chiếu xuống qua những tán cây, tạo nên một khung cảnh yên bình và đẹp đẽ. Trần Dương cảm thấy lòng mình dịu lại, nhận ra rằng cuộc sống hiện tại vẫn luôn đầy những điều tốt đẹp và ý nghĩa, chỉ cần anh sẵn lòng tìm kiếm và trân trọng chúng.
Câu chuyện kết thúc với hình ảnh Trần Dương và cậu bé dần khuất xa trên con đường mòn ven rừng. Cuộc hành trình đã kết thúc, nhưng đồng thời cũng là sự khởi đầu của một chương mới trong cuộc đời Trần Dương. Anh đã trở lại với cuộc sống hiện tại, mang theo những bài học quý giá và sẵn sàng đối mặt với những thử thách mới đang chờ đón.