Âm Mưu Của Thái Giám - Chương 2
Chương 2: Âm mưu trong bóng tối
Trần Dương cố gắng giữ bình tĩnh khi bước vào một con ngõ hẹp, tránh xa đám lính tuần tra. Anh phải tìm cách hiểu rõ hơn về thời đại này và về tình huống hiện tại của mình. Tiếng côn trùng kêu râm ran trong đêm tối, tiếng bước chân của anh vang lên nhịp nhàng, nhưng trái tim thì đập liên hồi với những câu hỏi chưa có lời giải.
Anh đi lang thang trong một khu phố cổ, nhưng ánh sáng từ những ngọn đèn lồng treo cao chỉ đủ soi sáng con đường trước mặt. Những người dân trong làng bắt đầu khóa cửa, những ánh mắt lo lắng nhìn lướt qua anh trước khi họ biến mất sau cánh cửa gỗ.
“Chắc chắn có điều gì đó không ổn ở đây,” Trần Dương nghĩ thầm. Anh cần một nơi an toàn để dừng chân và suy nghĩ.
Ngay lúc đó, một bóng người nhỏ bé lao về phía anh, rồi đâm sầm vào ngực anh trước khi ngã xuống đất. Đó là một cậu bé, khoảng mười hai tuổi, khuôn mặt lấm lem, ánh mắt đầy sợ hãi.
“Chú… chú ơi, làm ơn cứu cháu!” Cậu bé run rẩy nói, nước mắt lăn dài trên má.
“Chuyện gì đã xảy ra?” Trần Dương hỏi, đỡ cậu bé dậy và nhìn xung quanh, lo lắng có ai đang đuổi theo.
“Có người… người của thái giám… họ giết chết cả gia đình cháu!” Cậu bé bật khóc nức nở, ôm chặt lấy tay Trần Dương.
Lời nói của cậu bé khiến Trần Dương sững sờ. “Thái giám?” Anh nhắc lại, cảm giác như một mảnh ghép quan trọng vừa rơi vào chỗ trống trong bức tranh âm mưu mà anh đang cố gắng hiểu.
“Phải, họ đến bắt cha cháu vì cha không chịu giao nộp thứ gì đó… Họ nói là vì triều đình, nhưng mẹ nói họ chỉ đang tìm kiếm kho báu cho riêng mình!” Cậu bé giải thích, mắt đầy sợ hãi và hoảng loạn.
Trần Dương thở dài, nhận ra rằng mình đã vướng vào một âm mưu lớn hơn rất nhiều so với những gì anh tưởng. “Bình tĩnh nào, ta sẽ giúp cháu. Hãy kể rõ hơn cho ta nghe. Cha cháu đã giữ thứ gì?”
Cậu bé nuốt nước bọt, cố gắng kiềm chế sự hoảng loạn của mình. “Là một bản đồ cổ, cha nói đó là bản đồ dẫn đến kho báu của một vị tướng quân đã mất từ lâu. Nhưng cha không muốn giao nó cho bọn họ vì cha biết họ chỉ muốn chiếm đoạt nó cho riêng mình. Cha nói sẽ giao nó cho triều đình, nhưng… họ không nghe… họ giết chết cha mẹ cháu và…”
Cậu bé ngừng lại, không thể nói tiếp vì nỗi đau quá lớn. Trần Dương đặt tay lên vai cậu bé, cố gắng trấn an. “Tên cháu là gì?”
“Cháu tên là Lý Tiểu Lục,” cậu bé thì thầm.
“Tiểu Lục, cháu không cần phải sợ nữa. Chú sẽ giúp cháu tìm ra sự thật và đem lại công lý cho cha mẹ cháu,” Trần Dương nói với giọng đầy quyết tâm.
Nhưng ngay lúc đó, từ xa vọng lại tiếng la hét và tiếng chân của nhiều người đang tiến đến. “Chúng ta phải đi ngay bây giờ!” Trần Dương nói nhanh, nắm tay Tiểu Lục và kéo cậu vào một con ngõ khác.
Họ chạy qua những con đường nhỏ hẹp, băng qua những ngôi nhà gỗ cổ kính. Trần Dương biết rằng nếu bị bắt, anh và cậu bé sẽ không có cơ hội thoát. Anh cần phải đưa Tiểu Lục đến nơi an toàn và tìm cách tiếp cận triều đình để vạch trần âm mưu này.
Họ chạy đến một ngôi nhà nhỏ nằm ở cuối ngõ, nơi ánh sáng từ bên trong chiếu ra qua khe cửa. Trần Dương gõ cửa nhẹ nhàng, hy vọng có người sẽ giúp đỡ họ.
Cánh cửa mở ra, và một người đàn ông già với mái tóc bạc, khuôn mặt hiền từ xuất hiện. Ông nhìn Trần Dương và Tiểu Lục với ánh mắt nghi ngờ.
“Ai đó?” Ông hỏi, giọng khàn khàn.
“Xin lỗi đã làm phiền, chúng tôi đang gặp nguy hiểm. Xin ông hãy cho chúng tôi trú nhờ một đêm,” Trần Dương khẩn cầu, hy vọng vào lòng nhân ái của người đàn ông.
Người đàn ông nhìn họ một lúc, sau đó lặng lẽ gật đầu. “Vào đi. Nhưng các người phải giữ im lặng.”
Trần Dương và Tiểu Lục bước vào trong nhà, cảm giác nhẹ nhõm khi cánh cửa đóng lại sau lưng họ. Ngôi nhà nhỏ này tuy đơn sơ nhưng lại ấm áp, và đặc biệt là an toàn khỏi sự truy đuổi của những kẻ ác.
“Chuyện gì đã xảy ra?” Người đàn ông hỏi khi họ đã an vị trong một góc nhà.
Trần Dương kể lại những gì anh đã chứng kiến, về việc anh bị cuốn vào thời gian và về âm mưu của thái giám. Người đàn ông nghe xong, gật đầu, như thể hiểu rõ mọi chuyện.
“Ta là Lưu đại phu, từng là quan trong triều đình, nhưng ta đã rời bỏ chức vụ khi nhận ra những sự thật đen tối đang xảy ra trong triều. Thái giám mà ngươi nhắc đến có lẽ là Lý Công Công, một kẻ nham hiểm và đầy quyền lực. Hắn ta đang cố gắng chiếm đoạt kho báu cổ để củng cố quyền lực và hãm hại những người trung thành với triều đình,” Lưu đại phu nói, giọng đầy nỗi lo âu.
“Lý Công Công…” Trần Dương lặp lại cái tên, cảm thấy cơn giận dữ dâng trào. “Chúng ta phải vạch trần hắn, để những người vô tội không còn bị hãm hại nữa.”
“Nhưng điều đó không dễ dàng đâu, ngươi cần phải có chứng cứ rõ ràng và cả sự hỗ trợ từ những người có quyền lực trong triều,” Lưu đại phu cảnh báo.
Trần Dương gật đầu, hiểu rằng nhiệm vụ trước mắt đầy khó khăn. Nhưng với sự giúp đỡ của Lưu đại phu và Tiểu Lục, anh tin rằng mình có thể tìm ra sự thật, và đem lại công lý cho những người đã mất.
Đêm đó, trong căn nhà nhỏ của Lưu đại phu, Trần Dương nằm trằn trọc, suy nghĩ về bước tiếp theo. Anh biết mình không thể làm điều này một mình, và rằng con đường trước mắt sẽ rất gian nan. Nhưng với quyết tâm và sự thông minh của mình, anh sẵn sàng đối mặt với mọi thử thách để lật tẩy âm mưu đen tối của Lý Công Công.
Câu chuyện tiếp tục khi Trần Dương bắt đầu lên kế hoạch đối phó với Lý Công Công và vạch trần âm mưu đen tối, với sự giúp đỡ của Lưu đại phu và Tiểu Lục. Những thử thách và hiểm nguy đang chờ đợi anh phía trước.