Âm Mưu Của Thái Giám - Chương 3
Chương 3: Bức thư nặc danh
Sáng hôm sau, ánh nắng sớm xuyên qua những khe cửa sổ nhỏ hẹp của ngôi nhà đơn sơ, soi rọi khuôn mặt mệt mỏi của Trần Dương. Anh đã thức suốt đêm để suy nghĩ về kế hoạch vạch trần âm mưu của Lý Công Công. Khi cậu bé Tiểu Lục và Lưu đại phu còn đang say ngủ, Trần Dương lặng lẽ rời khỏi giường, quyết định đi tìm thêm manh mối về Lý Công Công.
Bước ra ngoài, Trần Dương hòa mình vào dòng người tấp nập trên phố. Anh nhận thấy những ánh mắt lo lắng và những lời bàn tán về những vụ bắt bớ gần đây. Có vẻ như không chỉ có gia đình Tiểu Lục mà nhiều người khác cũng đang sống trong sợ hãi dưới sự cai trị của Lý Công Công.
Trong lúc anh đang đi dạo trên con phố đông đúc, một người đàn ông già cả với chiếc mũ rơm che kín khuôn mặt bất ngờ tiếp cận anh. Ông ta nhẹ nhàng dúi vào tay Trần Dương một bức thư nhỏ, rồi biến mất vào đám đông trước khi Trần Dương kịp nói gì.
“Cái gì đây?” Trần Dương mở bức thư ra. Trên tờ giấy mỏng là những dòng chữ được viết vội vã, nhưng đủ rõ ràng để anh có thể đọc được:
“Nếu ngươi muốn cứu những người vô tội và vạch trần âm mưu của Lý Công Công, hãy đến ngôi đền cổ ở phía đông thành phố vào lúc mặt trời lặn. Một người bạn.”
Trần Dương nhìn chằm chằm vào những dòng chữ, cảm thấy sự nghi ngờ dâng trào trong lòng. “Người bạn?” Anh tự hỏi. Liệu đây có phải là cái bẫy của Lý Công Công? Nhưng đồng thời, anh cũng nhận ra rằng đây có thể là manh mối duy nhất anh có được.
Anh trở về ngôi nhà nhỏ của Lưu đại phu để thông báo cho họ về bức thư. Lưu đại phu ngồi bên cạnh bếp lửa, tay nâng tách trà, mắt nhíu lại khi nghe Trần Dương kể lại câu chuyện.
“Người gửi thư có thể là kẻ đang chống lại Lý Công Công, nhưng cũng có thể là một kẻ muốn dụ ngươi vào bẫy,” Lưu đại phu nói, vẻ mặt đăm chiêu.
“Chúng ta không có nhiều lựa chọn,” Trần Dương đáp. “Tôi cần phải đến đó, nếu có thể tìm được thêm thông tin về Lý Công Công, đó sẽ là một bước tiến lớn.”
Lưu đại phu gật đầu. “Ngươi cần phải cẩn thận, đừng để lộ thân phận và luôn đề phòng. Nếu có bất kỳ dấu hiệu nguy hiểm nào, hãy rời đi ngay.”
“Còn cháu thì sao?” Tiểu Lục lo lắng hỏi, đôi mắt sáng lên sự quan tâm.
“Cháu sẽ ở lại đây với Lưu đại phu. Ta sẽ quay lại ngay khi có tin tức,” Trần Dương trả lời, đặt tay lên vai Tiểu Lục để trấn an.
Chiều hôm đó, khi mặt trời bắt đầu lặn, Trần Dương bí mật rời khỏi ngôi nhà và đi về phía đông thành phố. Ngôi đền cổ nằm ẩn mình giữa những cánh rừng rậm rạp, nơi mà không ai ngờ tới. Con đường đến đền phủ đầy lá rụng, và không khí nơi đây mang một vẻ u ám, tĩnh lặng đến rợn người.
Khi Trần Dương đến gần đền, anh nhìn thấy một bóng người đứng chờ ở lối vào. Đó là một người đàn ông trung niên, với khuôn mặt nghiêm nghị và đôi mắt sắc lạnh. Ông ta mặc trang phục giản dị nhưng rõ ràng không phải là người bình thường.
“Ngươi là Trần Dương?” Người đàn ông hỏi, giọng nói trầm ấm nhưng đầy quyền uy.
“Phải, ông là người gửi thư?” Trần Dương hỏi lại, giữ khoảng cách an toàn.
Người đàn ông gật đầu. “Ta là Triệu Đông, một quan chức trung thành của triều đình. Ta đã theo dõi hành động của Lý Công Công từ lâu, nhưng vì hắn có quá nhiều quyền lực, ta không thể hành động mà không có chứng cứ.”
“Vậy tại sao ông lại giúp tôi?” Trần Dương nghi ngờ hỏi.
Triệu Đông nhìn Trần Dương một lúc, như để đánh giá xem liệu có thể tin tưởng anh hay không. “Vì ta biết ngươi không phải người của thời đại này. Ngươi đến từ một nơi rất xa, và ngươi không có lý do gì để dính líu vào âm mưu này nếu không phải vì chính nghĩa. Ta cần ngươi giúp để vạch trần hắn trước khi quá muộn.”
Trần Dương cảm thấy sự ngạc nhiên. Làm sao Triệu Đông biết anh đến từ thời hiện đại? Nhưng anh cũng hiểu rằng đây là cơ hội duy nhất để anh tìm ra sự thật và cứu những người vô tội.
“Ông có kế hoạch gì?” Trần Dương hỏi.
“Ta có thông tin về một cuộc họp bí mật mà Lý Công Công sẽ tham gia vào đêm mai. Cuộc họp này diễn ra tại một nơi bí mật trong cung điện, nơi mà hắn và những kẻ đồng lõa sẽ thảo luận về kế hoạch chiếm đoạt kho báu và tiếp tục hãm hại những người chống đối hắn,” Triệu Đông nói.
“Vậy chúng ta sẽ lẻn vào đó và thu thập chứng cứ,” Trần Dương kết luận.
Triệu Đông gật đầu. “Nhưng ngươi phải nhớ, nếu bị phát hiện, cả ngươi và ta đều không có đường thoát. Hãy chuẩn bị kỹ càng.”
Trần Dương biết rằng nhiệm vụ này đầy nguy hiểm, nhưng anh không còn lựa chọn nào khác. Anh cảm ơn Triệu Đông và quay trở lại ngôi nhà của Lưu đại phu, nơi mà Tiểu Lục và Lưu đại phu đang chờ đợi.
Khi về đến nhà, Trần Dương nhìn thấy ánh mắt lo lắng của Tiểu Lục và Lưu đại phu, nhưng anh không thể nói gì nhiều để an ủi họ. “Ngày mai, tôi sẽ phải thực hiện một nhiệm vụ quan trọng. Nếu thành công, chúng ta sẽ có chứng cứ để vạch trần Lý Công Công.”
“Ta hiểu, hãy cẩn thận, Trần Dương,” Lưu đại phu nói, đôi mắt ông ánh lên sự lo lắng.
“Chúng ta sẽ cùng nhau vượt qua chuyện này,” Trần Dương nói, như một lời hứa với chính mình và với những người đang trông đợi vào anh.
Đêm đó, Trần Dương cố gắng nghỉ ngơi nhưng giấc ngủ không đến dễ dàng. Anh biết rằng ngày mai sẽ là một ngày quyết định, nơi mà mọi hành động và quyết định của anh có thể thay đổi số phận của nhiều người. Với sự hỗ trợ của Triệu Đông, anh sẽ đối mặt với một trong những thử thách lớn nhất cuộc đời mình.
Câu chuyện tiếp tục với những hành động quyết định và sự chuẩn bị cho cuộc đối đầu với Lý Công Công, hứa hẹn nhiều kịch tính và nguy hiểm đang chờ đợi Trần Dương phía trước.