Âm Mưu Của Thái Giám - Chương 5
Chương 5: Đối đầu với thế lực ngầm
Trần Dương nhẹ nhàng di chuyển qua những hành lang tối tăm của cung điện, nơi mà ánh sáng từ những ngọn đèn lồng yếu ớt chỉ đủ để làm bóng tối thêm phần rùng rợn. Mỗi bước chân của anh đều được tính toán cẩn thận để tránh gây ra bất kỳ tiếng động nào. Anh biết rằng chỉ cần một sai sót nhỏ, anh có thể bị phát hiện và tất cả sẽ đổ vỡ.
Triệu Đông đã thực hiện đúng lời hứa, sắp xếp một nhóm người giả làm thích khách để tấn công nơi Lý Công Công giấu kho báu. Điều này sẽ khiến hắn phân tâm, tạo điều kiện cho Trần Dương đột nhập vào phòng họp bí mật và lấy cắp bản đồ kho báu. Nhưng Trần Dương biết rằng đây không chỉ đơn giản là lấy một tờ giấy. Đây là cuộc đối đầu với một kẻ đầy mưu mô và tàn nhẫn.
Khi đến gần phòng họp, Trần Dương nghe thấy tiếng thì thầm và bước chân vội vã của những tên lính cận vệ. Hắn đã được cảnh báo về cuộc tấn công giả, và đang huy động người của mình để đối phó. Trần Dương cảm nhận được sự căng thẳng trong không khí, nhưng anh biết rằng không có đường lui.
Anh tiếp tục di chuyển, khéo léo tránh xa ánh mắt của những kẻ canh gác. Cuối cùng, anh đến được trước cửa phòng họp. Không có nhiều thời gian, anh quyết định đẩy cửa bước vào.
Bên trong, căn phòng rộng lớn giờ chỉ còn lại vài tên cận vệ và Lý Công Công. Hắn đứng trước bản đồ kho báu, vẻ mặt căng thẳng nhưng vẫn giữ được sự điềm tĩnh đáng sợ. Ngay khi thấy Trần Dương, hắn nở một nụ cười nham hiểm.
“Thì ra là ngươi, kẻ đã dám chen chân vào chuyện của ta,” Lý Công Công cất giọng, đầy mỉa mai.
Trần Dương không đáp lại, anh biết không thể để hắn câu giờ. Anh tiến đến gần bàn, ánh mắt quyết liệt, chuẩn bị cho bất kỳ tình huống nào có thể xảy ra.
“Ngươi nghĩ rằng chỉ cần một cuộc tấn công giả là có thể qua mặt được ta sao?” Lý Công Công cười lớn, giọng cười vang vọng khắp căn phòng. “Ta đã biết kế hoạch của ngươi từ lâu. Nhưng ta phải thừa nhận, ngươi rất giỏi trong việc lẩn trốn.”
“Vậy ngươi cũng biết rằng những gì ngươi đang làm sẽ phải trả giá,” Trần Dương đáp lại, mắt vẫn không rời khỏi bản đồ trên bàn.
Lý Công Công nhướng mày, nụ cười trên môi hắn trở nên nguy hiểm hơn. “Trả giá? Ngươi nghĩ rằng chỉ một mình ngươi có thể làm được điều đó sao? Ngươi đang đứng trước mặt người quyền lực nhất trong triều đình này, và ngươi nghĩ ngươi có thể chống lại ta?”
“Ta không cần phải chống lại ngươi,” Trần Dương nói, giọng điềm tĩnh nhưng sắc bén. “Sự thật sẽ tự phơi bày, và khi đó, ngươi sẽ không còn nơi nào để trốn.”
Ngay khi dứt lời, Trần Dương lao về phía bản đồ với tốc độ nhanh nhất có thể. Nhưng Lý Công Công đã chuẩn bị từ trước. Hắn rút ra một thanh kiếm nhỏ từ trong áo, chém về phía Trần Dương. Nhưng với phản xạ nhạy bén, Trần Dương né tránh được, xoay người tấn công lại.
Cuộc đối đầu diễn ra căng thẳng, tiếng kim loại va chạm vang vọng khắp căn phòng. Trần Dương biết rằng mình không thể để kéo dài cuộc chiến này, hắn có thể gọi thêm viện binh bất cứ lúc nào. Anh phải nhanh chóng chiếm lấy bản đồ và thoát ra khỏi đây.
Trong lúc cuộc chiến diễn ra, Triệu Đông đã xuất hiện bên ngoài cùng với nhóm người của mình, họ đang chiến đấu với những tên cận vệ của Lý Công Công. Tiếng hò hét, tiếng đao kiếm va chạm tạo nên một khung cảnh hỗn loạn. Triệu Đông xông vào phòng họp, thấy Trần Dương đang cố gắng áp đảo Lý Công Công.
“Trần Dương, ngươi phải nhanh chóng lấy bản đồ!” Triệu Đông hét lên, tay vẫn chiến đấu với một tên lính khác.
Trần Dương gật đầu, nhận ra rằng thời gian đang dần cạn kiệt. Anh giả vờ lùi bước, khiến Lý Công Công tưởng rằng mình đang yếu thế. Nhưng ngay khi hắn tiến tới để kết liễu, Trần Dương bất ngờ lật ngược thế trận, xoay người và tước đi thanh kiếm của hắn. Trước khi Lý Công Công kịp phản ứng, Trần Dương đã nhanh chóng lao tới bàn, cầm lấy bản đồ và lùi lại, tránh xa khỏi tầm tay của hắn.
Lý Công Công, giờ đã mất vũ khí, chỉ còn biết trừng mắt nhìn Trần Dương với sự căm phẫn. “Ngươi sẽ không bao giờ rời khỏi đây sống sót! Chúng sẽ đuổi cùng giết tận ngươi!”
Trần Dương không đáp lại, chỉ giữ chặt bản đồ trong tay và chuẩn bị rút lui. Triệu Đông đã kịp hạ gục tên lính cuối cùng trong phòng và tiến đến bên cạnh Trần Dương. “Chúng ta phải đi ngay bây giờ!”
Cả hai nhanh chóng rời khỏi phòng họp, lẩn vào bóng tối của những lối đi bí mật trong cung điện. Bên ngoài, tiếng giao tranh vẫn tiếp tục, nhưng Trần Dương biết rằng điều quan trọng nhất lúc này là đưa bản đồ ra khỏi đây và đến gặp hoàng thượng.
Sau một hồi chạy trốn qua những con đường nhỏ hẹp và tối tăm, họ cuối cùng cũng đến được một lối ra bí mật. Trần Dương cảm thấy trái tim mình đập loạn nhịp, nhưng anh biết rằng cuộc chiến này vẫn chưa kết thúc. Phía sau họ, tiếng bước chân của những kẻ truy đuổi đang ngày càng gần.
Trần Dương và Triệu Đông bước ra ngoài, nhưng không hề có thời gian nghỉ ngơi. Họ ngay lập tức bị bao vây bởi một đội lính khác, dẫn đầu là một người đàn ông với khuôn mặt lạnh lùng, ánh mắt đầy ác ý.
“Chạy đi đâu, hả các con chuột?” Hắn nói, giọng điệu chế nhạo. “Ngươi nghĩ rằng có thể thoát khỏi bàn tay của ta sao?”
Triệu Đông siết chặt thanh kiếm trong tay, sẵn sàng cho trận chiến tiếp theo. Nhưng Trần Dương biết rằng nếu tiếp tục chiến đấu ở đây, họ sẽ không thể bảo vệ được bản đồ và có thể sẽ mất mạng. Anh phải nghĩ ra một kế hoạch để thoát khỏi tình huống này.
Trong khi đội lính đang tiến lại gần, Trần Dương thì thầm với Triệu Đông: “Chúng ta phải chia ra. Ngươi cầm lấy bản đồ và chạy về phía bắc, ta sẽ giữ chân bọn chúng ở đây.”
Triệu Đông ngạc nhiên nhìn Trần Dương. “Nhưng nếu ngươi bị bắt…”
“Không còn thời gian để tranh luận,” Trần Dương ngắt lời, trao bản đồ cho Triệu Đông. “Ngươi phải bảo vệ nó bằng mọi giá. Đưa nó đến tay hoàng thượng, nếu không tất cả sẽ đổ vỡ.”
Triệu Đông miễn cưỡng gật đầu, rồi nhanh chóng chạy đi theo hướng mà Trần Dương đã chỉ. Ngay khi đội lính thấy hắn rời đi, Trần Dương lao vào tấn công những tên lính còn lại, tạo điều kiện cho Triệu Đông trốn thoát.
Trận chiến diễn ra dữ dội, nhưng Trần Dương biết rằng mục tiêu của mình không phải là chiến thắng, mà là kéo dài thời gian đủ để Triệu Đông có thể rời khỏi cung điện an toàn. Anh chiến đấu bằng tất cả sức lực, chống lại kẻ địch đông đảo, nhưng rồi cuối cùng anh cũng bị bao vây, không còn lối thoát.
Ngay khi Trần Dương chuẩn bị đối mặt với cái chết, một âm thanh lớn vang lên từ phía xa, khiến tất cả bọn lính dừng lại. Đó là tiếng kèn báo hiệu của triều đình, thông báo rằng hoàng thượng đang tiến đến khu vực này.
“Rút lui!” Tên chỉ huy đội lính ra lệnh, nhận ra rằng không còn nhiều thời gian để tiếp tục. Hắn quay lại nhìn Trần Dương với ánh mắt đầy căm phẫn, nhưng rồi cũng phải bỏ chạy cùng với đội của mình.
Trần Dương ngã gục xuống đất, mệt mỏi và bị thương, nhưng anh biết rằng mình đã hoàn thành nhiệm vụ. Anh đã bảo vệ được bản đồ và giúp Triệu Đông có cơ hội đưa nó đến tay hoàng thượng. Trong lòng anh tràn đầy hy vọng rằng sự thật sẽ được phơi bày, và rằng cuộc chiến chống lại Lý Công Công sẽ sớm kết thúc.
Câu chuyện tiếp tục với những diễn biến đầy kịch tính khi Triệu Đông cố gắng đưa bản đồ đến tay hoàng thượng và Trần Dương đối mặt với hậu quả của cuộc chiến đầy nguy hiểm. Liệu sự thật sẽ được phơi bày, hay những âm mưu đen tối vẫn tiếp tục ẩn nấp trong bóng tối?