Âm Mưu Của Thái Giám - Chương 6
Chương 6: Kế hoạch vượt ngục
Sau khi đội lính rút lui, Trần Dương nằm lại trên nền đất lạnh lẽo, cảm nhận rõ ràng những vết thương đau nhói trên cơ thể mình. Anh cố gắng ngồi dậy, nhưng cơn đau từ các vết thương khiến anh phải khựng lại. Trong khoảnh khắc ấy, Trần Dương biết rằng mình không thể tự mình rời khỏi đây, ít nhất là không phải trong tình trạng này.
Anh thở dốc, cố gắng điều chỉnh nhịp thở của mình để giảm bớt cơn đau. Tiếng kèn báo hiệu của triều đình vẫn còn vang vọng từ xa, và anh biết rằng mình phải di chuyển ngay trước khi bọn lính quay trở lại với quân số đông hơn. Tuy nhiên, trước khi anh kịp đứng lên, một bóng người bất ngờ xuất hiện từ trong bóng tối.
“Ngươi không sao chứ?” Một giọng nói quen thuộc vang lên, và Trần Dương nhận ra đó là Lưu đại phu. Ông đã bí mật theo dõi từ xa và quyết định ra tay giúp đỡ khi thấy tình hình trở nên nguy cấp.
“Lưu đại phu, sao ông lại đến đây?” Trần Dương ngạc nhiên hỏi, nhưng đồng thời cảm thấy nhẹ nhõm khi thấy ông.
“Ta lo lắng cho ngươi nên đã quyết định theo sau. May mắn là ngươi vẫn còn sống,” Lưu đại phu nói, rồi cúi xuống kiểm tra vết thương của Trần Dương. “Ngươi bị thương nặng, nhưng chúng ta cần phải rời khỏi đây ngay lập tức. Ta sẽ đưa ngươi đến một nơi an toàn.”
Với sự giúp đỡ của Lưu đại phu, Trần Dương từ từ đứng dậy, dựa vào ông để có thể di chuyển. Họ lặng lẽ rời khỏi khu vực, băng qua những con hẻm tối tăm và tránh xa những con đường chính để tránh bị phát hiện. Trần Dương biết rằng dù cho họ có thoát khỏi nơi này, nguy hiểm vẫn chưa chấm dứt. Anh chỉ có thể hy vọng rằng Triệu Đông đã an toàn và đang trên đường đến gặp hoàng thượng.
Cuối cùng, Lưu đại phu dẫn Trần Dương đến một ngôi nhà nhỏ, nằm ở phía ngoại ô thành phố. Ngôi nhà này dường như bị bỏ hoang từ lâu, nhưng bên trong vẫn còn đủ đồ dùng cần thiết để sinh sống. Lưu đại phu đặt Trần Dương nằm xuống một chiếc giường cũ, rồi nhanh chóng bắt tay vào chữa trị cho những vết thương của anh.
“Ngươi cần nghỉ ngơi để hồi phục. Những vết thương này không thể lành ngay trong một sớm một chiều,” Lưu đại phu nói khi băng bó cho Trần Dương.
“Ta không thể nghỉ ngơi lâu được,” Trần Dương đáp, giọng anh vẫn đầy lo lắng. “Ta cần phải biết Triệu Đông đã an toàn và bản đồ đã đến tay hoàng thượng chưa. Nếu không, tất cả những gì chúng ta đã làm sẽ trở thành vô nghĩa.”
Lưu đại phu thở dài, nhưng ông biết rõ sự quyết tâm của Trần Dương. “Được rồi, nhưng ít nhất hãy nghỉ ngơi một đêm. Sáng mai, ta sẽ đi tìm hiểu tin tức và quay lại đây. Ngươi cần giữ sức để tiếp tục cuộc chiến này.”
Trần Dương miễn cưỡng đồng ý, anh biết rằng cơ thể mình cần thời gian để hồi phục, nhưng anh cũng hiểu rằng thời gian không đứng về phía họ. Anh chìm vào giấc ngủ, mặc dù không sâu, nhưng cũng đủ để cơ thể lấy lại một chút sức lực.
Sáng hôm sau, khi Trần Dương vừa tỉnh dậy, Lưu đại phu đã chuẩn bị xong bữa sáng đơn giản. “Ngươi hãy ăn chút gì đó để lấy lại sức. Ta sẽ đi tìm hiểu tình hình trong thành và trở về sớm nhất có thể.”
“Được, ta sẽ ở đây chờ ông,” Trần Dương đáp, trong lòng không khỏi lo lắng. Anh biết rằng bất kỳ tin tức nào mà Lưu đại phu mang về đều có thể ảnh hưởng lớn đến cuộc chiến của họ.
Lưu đại phu rời đi, để lại Trần Dương một mình trong ngôi nhà yên tĩnh. Trong lúc chờ đợi, anh ngồi suy nghĩ về những sự kiện đã xảy ra. Trần Dương cảm thấy mình đã tiến rất gần đến mục tiêu, nhưng đồng thời cũng cảm nhận rõ ràng những khó khăn phía trước. Anh biết rằng Lý Công Công sẽ không dễ dàng bỏ qua chuyện này, và chắc chắn sẽ tìm cách phản công.
Không lâu sau, Lưu đại phu quay trở lại, mang theo vẻ mặt đầy nghiêm trọng. “Ta đã có tin tức,” ông nói, đặt một tờ giấy nhỏ xuống bàn.
Trần Dương vội vàng mở tờ giấy ra, đọc những dòng chữ ngắn gọn nhưng đủ để khiến anh cảm thấy nhẹ nhõm. “Triệu Đông đã đến gặp hoàng thượng an toàn. Hoàng thượng đã nhận được bản đồ và đang triệu tập một cuộc họp khẩn cấp với các quan chức trong triều. Nhưng…”
“Nhưng gì?” Trần Dương hỏi, nhận ra sự lo lắng trong giọng nói của Lưu đại phu.
“Nhưng Lý Công Công vẫn chưa bị bắt. Hắn đã nhận ra rằng tình hình đang bất lợi cho mình, nên đang chuẩn bị một cuộc phản công. Ta nghe nói rằng hắn đang tập hợp quân lính trung thành và có thể sẽ cố gắng làm phản ngay trong cung.”
Trần Dương nhíu mày, anh biết rằng điều này không nằm ngoài dự đoán của mình. “Chúng ta cần phải hành động nhanh chóng. Nếu Lý Công Công làm phản, tình hình sẽ trở nên rất nguy hiểm. Ta cần phải vào cung ngay lập tức.”
“Ngươi không thể đi trong tình trạng này,” Lưu đại phu phản đối. “Ngươi vẫn còn quá yếu.”
“Ta không còn lựa chọn,” Trần Dương đáp, sự quyết tâm hiện rõ trong ánh mắt. “Nếu chúng ta không ngăn chặn hắn ngay bây giờ, hắn có thể gây ra những hậu quả không lường trước được.”
Thấy sự cương quyết của Trần Dương, Lưu đại phu đành phải gật đầu. “Được rồi, nhưng ta sẽ đi cùng ngươi. Chúng ta phải chuẩn bị kỹ lưỡng trước khi vào cung.”
Sau khi thu xếp mọi thứ, cả hai lặng lẽ rời khỏi ngôi nhà, tiến về phía hoàng cung. Trên đường đi, Trần Dương cố gắng giữ bình tĩnh, nhưng trong lòng không khỏi lo lắng về những gì đang chờ đợi họ phía trước.
Khi đến gần hoàng cung, họ nhận thấy sự căng thẳng bao trùm lên toàn bộ khu vực. Quân lính đứng gác ở khắp nơi, vẻ mặt nghiêm nghị, ánh mắt cảnh giác. Trần Dương và Lưu đại phu biết rằng chỉ cần một sai lầm nhỏ, họ có thể bị phát hiện và bắt giữ.
Với sự khéo léo và kinh nghiệm của mình, Trần Dương dẫn Lưu đại phu vượt qua những hàng lính gác, tiến vào sâu bên trong cung điện. Họ biết rằng thời gian không đứng về phía họ, và rằng chỉ một chút chậm trễ cũng có thể khiến họ mất mạng.
Cuối cùng, họ đến được gần phòng họp của hoàng thượng, nơi mà cuộc họp khẩn cấp đang diễn ra. Trần Dương và Lưu đại phu nấp sau một cánh cửa lớn, lắng nghe tiếng nói từ bên trong. Giọng nói của hoàng thượng vang lên, đầy uy quyền, nhưng đồng thời cũng lộ rõ sự lo lắng.
“Chúng ta đã có chứng cứ về âm mưu của Lý Công Công, nhưng vẫn cần phải cẩn trọng. Hắn vẫn còn rất nhiều tay chân trung thành trong triều, và chúng ta không thể để hắn phản công.”
Ngay khi hoàng thượng dứt lời, một tiếng động lớn vang lên từ bên ngoài. Cửa phòng họp bị đẩy mạnh ra, và một nhóm lính trang bị đầy đủ vũ khí xông vào. Dẫn đầu là Lý Công Công, với nụ cười nham hiểm trên khuôn mặt.
“Hoàng thượng, ta đã chờ đợi ngày này từ lâu,” Lý Công Công nói, giọng đầy mỉa mai. “Ngài nghĩ rằng có thể chống lại ta sao?”
Hoàng thượng đứng dậy, ánh mắt lạnh lùng đối diện với Lý Công Công. “Ngươi dám làm phản ngay trước mặt ta sao, Lý Công Công?”
“Ta không còn lựa chọn,” Lý Công Công đáp lại, rút kiếm ra. “Ngài đã ép ta đến đường cùng. Giờ đây, chỉ có một người có thể sống sót ra khỏi phòng này, và đó sẽ là ta.”
Trần Dương biết rằng đây là lúc hành động. Anh không thể để Lý Công Công chiếm lấy quyền lực và làm hại hoàng thượng. Với sự hỗ trợ của Lưu đại phu, Trần Dương lao ra khỏi chỗ ẩn nấp, tấn công trực diện vào Lý Công Công.
Cuộc chiến cuối cùng giữa Trần Dương và Lý Công Công diễn ra ngay trước mặt hoàng thượng và các quan chức triều đình. Trần Dương biết rằng đây là cơ hội duy nhất để kết thúc mọi chuyện. Anh phải đánh bại Lý Công Công, không chỉ để cứu hoàng thượng, mà còn để bảo vệ sự thật và công lý mà anh đã theo đuổi suốt thời gian qua.
Câu chuyện tiếp tục với cuộc đối đầu quyết định giữa Trần Dương và Lý Công Công, nơi mà mọi âm mưu và mâu thuẫn sẽ được giải quyết. Liệu Trần Dương có thể vượt qua thử thách này và đem lại công lý cho triều đình?