Âm Mưu Của Thái Giám - Chương 7
Chương 7: Sự thật phơi bày
Căn phòng họp của triều đình nhà Minh, nơi thường diễn ra những cuộc thảo luận quan trọng, giờ đây trở thành một chiến trường căng thẳng. Ánh sáng từ những ngọn đèn lồng treo cao phản chiếu lên những thanh kiếm sáng loáng, tạo nên một khung cảnh vừa rực rỡ vừa đáng sợ. Trần Dương đứng đối diện với Lý Công Công, sự căng thẳng bao trùm lấy không gian giữa họ. Những viên quan trong phòng, bao gồm cả hoàng thượng, đều nín thở quan sát cuộc đối đầu này.
Lý Công Công với thanh kiếm trong tay, mắt sáng rực với sự điên cuồng của một kẻ đã lún quá sâu vào tội lỗi. “Ngươi nghĩ rằng ngươi có thể đánh bại ta sao, Trần Dương? Ngươi chỉ là một kẻ xa lạ đến từ một nơi không thuộc về đây!”
Trần Dương giữ bình tĩnh, đôi mắt anh vẫn kiên định, ánh lên sự quyết tâm. “Chính vì ta không thuộc về nơi này, ta không bị ràng buộc bởi những quyền lực đen tối. Ta chiến đấu vì công lý, không phải vì quyền lợi cá nhân.”
Lý Công Công cười lớn, một nụ cười lạnh lùng và đầy khinh miệt. “Công lý? Ở đây, công lý chỉ là trò chơi trong tay kẻ quyền lực nhất. Ngươi thật ngây thơ, Trần Dương.”
Không chờ thêm, Lý Công Công lao tới với tốc độ nhanh như chớp, vung thanh kiếm nhắm thẳng vào Trần Dương. Nhưng với kinh nghiệm chiến đấu dày dặn, Trần Dương nhanh chóng né tránh và phản công. Hai thanh kiếm va chạm vào nhau, tạo ra những tia lửa nhỏ, tiếng kim loại vang vọng khắp phòng.
Cuộc chiến giữa hai người diễn ra đầy kịch tính. Lý Công Công tuy già nhưng võ nghệ tinh thông, còn Trần Dương với sự nhanh nhẹn và khéo léo của mình, không ngừng tìm cách chiếm lợi thế. Nhưng anh biết, mình phải cẩn thận từng bước, bởi Lý Công Công không chỉ mạnh về võ nghệ mà còn đầy mưu mô.
Trong khi họ đang giao đấu, hoàng thượng, đứng bên cạnh các vị quan, lên tiếng, giọng nói uy quyền của ông cắt ngang không khí căng thẳng. “Lý Công Công, ngươi đã phạm vào tội phản quốc. Ngươi có biết rằng chỉ cần một lời của ta, ngươi sẽ bị xử trảm ngay tại chỗ không?”
Lý Công Công cười nhạt, đôi mắt hắn lóe lên sự thách thức. “Hoàng thượng, nếu ngài nghĩ rằng có thể ngăn cản ta chỉ bằng một lời, thì ngài đã nhầm. Ngài không hiểu rằng ta đã kiểm soát mọi thứ, từ triều đình đến quân đội. Ngay cả những người ngài tin tưởng nhất cũng có thể là kẻ phản bội.”
Lời nói của Lý Công Công như một nhát dao đâm thẳng vào lòng trung thành của các quan viên trong phòng. Những ánh mắt nghi ngờ dần xuất hiện, một số người bắt đầu lo lắng về an toàn của mình. Trần Dương nhận ra tình hình ngày càng trở nên phức tạp. Nếu không ngăn chặn Lý Công Công ngay bây giờ, hắn có thể kích động một cuộc bạo loạn ngay trong cung điện.
Với quyết tâm phải kết thúc cuộc chiến này, Trần Dương tập trung toàn bộ sức lực vào từng cú đánh của mình. Anh sử dụng tất cả những kỹ năng đã được rèn luyện để đẩy lùi Lý Công Công về phía sau. Cuối cùng, khi có cơ hội, Trần Dương tung ra một cú chém quyết định, đánh bật thanh kiếm khỏi tay Lý Công Công và làm hắn ngã nhào xuống đất.
Mọi thứ dường như lắng đọng lại trong khoảnh khắc đó. Lý Công Công, giờ đây đã mất vũ khí, nằm bệt trên sàn, mắt mở to trong sự hoảng loạn. Hắn không ngờ rằng mình lại có thể bị đánh bại bởi một kẻ mà hắn từng coi thường.
Hoàng thượng tiến đến gần, ánh mắt đầy sự kiên quyết. “Lý Công Công, ngươi đã phạm phải tội lỗi không thể tha thứ. Với tư cách là hoàng thượng của triều đình này, ta sẽ ra lệnh xử trảm ngươi ngay lập tức.”
“Không… không… Ta không thể chết như thế này…” Lý Công Công lắp bắp, đôi mắt hắn đầy sự sợ hãi và tuyệt vọng. Nhưng sự hối hận của hắn đã quá muộn. Những lính cận vệ nhanh chóng tiến đến, trói chặt hắn lại và dẫn hắn ra ngoài để thực hiện bản án.
Khi Lý Công Công bị đưa đi, Trần Dương thở phào nhẹ nhõm, nhưng anh biết rằng đây mới chỉ là khởi đầu. Vẫn còn nhiều việc phải làm để dọn dẹp hậu quả từ âm mưu của Lý Công Công. Anh quay sang hoàng thượng, cúi đầu tỏ lòng kính trọng.
Hoàng thượng nhìn Trần Dương, trong ánh mắt có sự cảm kích. “Trần Dương, ngươi đã cứu triều đình và cả vương triều này khỏi một âm mưu khủng khiếp. Ta nợ ngươi rất nhiều.”
“Thần chỉ làm những gì mình phải làm,” Trần Dương đáp lại, khiêm tốn. “Nhưng vẫn còn nhiều kẻ đồng lõa với Lý Công Công. Chúng ta cần phải nhanh chóng điều tra và tiêu diệt tận gốc.”
Hoàng thượng gật đầu. “Ngươi nói đúng. Ta sẽ ra lệnh cho quan binh truy bắt tất cả những kẻ có liên quan. Chúng sẽ không có cơ hội để trốn thoát.”
Sau khi mọi việc dần lắng xuống, Trần Dương rời khỏi cung điện, cảm nhận được một sự thanh thản nhẹ nhàng trong lòng. Anh đã hoàn thành nhiệm vụ của mình, nhưng anh biết rằng hành trình của mình vẫn chưa kết thúc. Anh vẫn còn một nhiệm vụ cuối cùng: trở về thời đại của mình.
Tối hôm đó, Trần Dương quay trở lại ngôi nhà nhỏ của Lưu đại phu, nơi Tiểu Lục đang chờ đợi với ánh mắt lo lắng. Khi nhìn thấy Trần Dương trở về, Tiểu Lục chạy tới, ôm chầm lấy anh.
“Chú Dương! Cháu đã rất lo lắng,” Tiểu Lục nói, giọng đầy xúc động.
“Ta đã hứa sẽ trở về mà,” Trần Dương mỉm cười, xoa đầu Tiểu Lục. “Mọi chuyện đã ổn rồi. Lý Công Công đã bị bắt và sẽ bị trừng phạt thích đáng.”
Tiểu Lục nhìn Trần Dương với ánh mắt đầy biết ơn. “Chú đã cứu được rất nhiều người, trong đó có cả cháu. Cháu không biết phải cảm ơn chú như thế nào.”
“Chỉ cần cháu sống tốt, đó đã là sự cảm ơn lớn nhất dành cho ta,” Trần Dương đáp lại, trong lòng anh cảm thấy ấm áp trước tình cảm chân thành của cậu bé.
Lưu đại phu bước vào, ông nhìn Trần Dương với sự tôn trọng. “Ngươi đã làm được điều mà ít ai có thể làm được. Ngươi đã cứu vãn cả một vương triều. Nhưng giờ đây, ngươi có kế hoạch gì tiếp theo?”
Trần Dương trầm ngâm một lúc, rồi đáp. “Ta phải tìm cách trở về thời đại của mình. Nhiệm vụ của ta ở đây đã hoàn thành, và ta cần quay lại để tiếp tục cuộc sống của mình.”
Lưu đại phu gật đầu, ông hiểu rằng Trần Dương thuộc về một nơi khác. “Ta sẽ giúp ngươi tìm cách trở về. Nhưng trước hết, hãy nghỉ ngơi và lấy lại sức. Ngươi đã trải qua quá nhiều trong thời gian ngắn.”
Trần Dương đồng ý, anh biết rằng mình cần thời gian để hồi phục cả về thể chất lẫn tinh thần. Nhưng trong lòng anh luôn nhớ rằng nhiệm vụ của mình chưa hoàn toàn kết thúc. Anh vẫn còn một hành trình dài để đi, và nhiều điều cần phải đối mặt trong tương lai.
Câu chuyện tiếp tục với hành trình của Trần Dương tìm cách trở về thời đại của mình, sau khi đã hoàn thành nhiệm vụ ở triều đình nhà Minh. Những thử thách mới có thể đang chờ đón anh, nhưng với sự quyết tâm và kinh nghiệm, anh sẽ tiếp tục tiến bước trên con đường đầy gian nan.