Âm Mưu Của Thái Giám - Chương 8
Chương 8: Cuộc chiến trong hoàng cung
Sau khi trải qua một đêm đầy suy tư, Trần Dương tỉnh dậy với quyết tâm tìm ra cách trở về thời đại của mình. Mặc dù nhiệm vụ của anh ở triều đình nhà Minh đã hoàn thành, nhưng cảm giác bất an vẫn còn đọng lại trong tâm trí anh. Anh biết rằng việc trở về thời đại của mình không phải là điều dễ dàng và có thể cần đến sự giúp đỡ của những người ở đây.
Buổi sáng đó, Trần Dương gặp lại Lưu đại phu và Tiểu Lục trong căn nhà nhỏ. Ánh mặt trời len qua những tán lá chiếu vào khuôn mặt của cả ba người, nhưng không thể xua tan được bầu không khí trầm lặng.
“Ta đã suy nghĩ rất nhiều,” Trần Dương bắt đầu, giọng nói trầm lắng nhưng kiên quyết. “Ta phải tìm ra cách trở về thời đại của mình, nhưng ta không biết bắt đầu từ đâu.”
Lưu đại phu trầm ngâm một lúc, rồi nói, “Ngươi đã đến đây bằng một cách nào đó, chắc chắn phải có một cách để ngươi trở về. Ta từng nghe nói về một nơi bí ẩn nằm sâu trong núi, nơi mà thời gian và không gian có thể giao thoa. Đó là một ngôi đền cổ, được gọi là ‘Ngôi Đền Thời Gian.’ Có lẽ, ngươi có thể tìm thấy câu trả lời ở đó.”
Trần Dương lắng nghe với sự quan tâm sâu sắc. “Ngôi Đền Thời Gian? Nó ở đâu?”
“Ngôi đền nằm ở phía bắc, trên một ngọn núi cao. Nhưng hành trình đến đó không hề dễ dàng. Đường đi hiểm trở và nhiều người đã không bao giờ quay trở lại. Tuy nhiên, nếu ngươi thật sự muốn tìm cách trở về, đó có thể là cơ hội duy nhất,” Lưu đại phu giải thích.
Tiểu Lục chen vào, giọng đầy quyết tâm, “Cháu muốn đi cùng chú! Cháu không muốn rời xa chú lúc này.”
Trần Dương nhìn Tiểu Lục, thấy được sự quyết tâm và lo lắng trong mắt cậu bé. Anh biết rằng cuộc hành trình này sẽ rất nguy hiểm, nhưng anh cũng hiểu rằng Tiểu Lục đã trở thành một phần quan trọng trong cuộc sống của anh ở nơi này.
“Được rồi, nhưng cháu phải hứa với ta rằng sẽ làm theo mọi chỉ dẫn của ta. Cuộc hành trình này không phải trò đùa,” Trần Dương nói, cố gắng giữ giọng nghiêm nghị nhưng ẩn chứa sự quan tâm.
Tiểu Lục gật đầu mạnh mẽ. “Cháu hứa, chú Dương!”
Hành trình của Trần Dương và Tiểu Lục bắt đầu ngay trong ngày hôm đó. Lưu đại phu chuẩn bị cho họ một số đồ dùng cần thiết, bao gồm cả lương thực và thuốc men. Trước khi họ rời đi, ông nhìn Trần Dương với ánh mắt chứa đầy sự lo lắng và tin tưởng.
“Ngươi phải cẩn thận. Ngôi đền đó chứa đựng nhiều điều huyền bí, và không ai biết chắc điều gì đang chờ đợi ngươi ở đó,” Lưu đại phu nói, giọng ông trầm buồn. “Nhưng ta tin rằng ngươi sẽ tìm ra được câu trả lời mà ngươi đang tìm kiếm.”
Trần Dương cảm ơn Lưu đại phu vì tất cả sự giúp đỡ của ông. “Ta sẽ không quên những gì ông đã làm cho ta. Hy vọng một ngày nào đó chúng ta sẽ gặp lại.”
Với những lời từ biệt, Trần Dương và Tiểu Lục rời khỏi ngôi nhà, hướng về phía bắc, nơi ngọn núi cao chót vót đón chờ họ. Trên đường đi, cảnh vật dần dần thay đổi, từ những cánh đồng rộng lớn đến những con đường gồ ghề, đá sỏi đầy hiểm trở. Cả hai không ngừng tiến bước, mặc cho những khó khăn chồng chất.
Sau nhiều ngày leo núi gian khổ, cuối cùng họ cũng nhìn thấy bóng dáng của ngôi đền cổ nằm ẩn mình giữa rừng sâu. Ngôi đền hiện ra như một bóng ma giữa những tán cây rậm rạp, với những bức tường đá cổ kính phủ đầy rêu phong. Mặc dù đã bị thời gian bào mòn, ngôi đền vẫn toát lên một vẻ uy nghi và thần bí, như đang giữ trong mình những bí mật của cả ngàn năm.
Khi họ tiến đến gần cổng đền, một cảm giác lạnh lẽo lạ thường bao trùm lấy Trần Dương và Tiểu Lục. Dường như không khí xung quanh họ trở nên nặng nề hơn, mỗi bước chân của họ dường như càng thêm chậm chạp. Nhưng Trần Dương biết rằng anh không thể dừng lại. Đây có thể là cơ hội duy nhất để anh trở về.
Họ bước vào bên trong đền, nơi ánh sáng từ bên ngoài dần bị che khuất bởi những bức tường đá dày. Ngôi đền bên trong rộng lớn và u ám, với những bức tượng cổ xưa đứng rải rác khắp nơi. Tiếng bước chân của họ vang vọng trong không gian trống rỗng, tạo nên một cảm giác kỳ bí và đáng sợ.
Trần Dương dừng lại trước một bàn thờ lớn, nơi có một bức tượng thần cổ đại được chạm khắc tinh xảo. Đôi mắt của bức tượng dường như đang nhìn thẳng vào anh, như muốn truyền đạt một thông điệp nào đó từ thời gian xa xưa.
“Đây có lẽ là nơi mà thời gian và không gian giao thoa,” Trần Dương lẩm bẩm, rồi quỳ xuống trước bàn thờ. Anh nhắm mắt lại, cảm nhận không gian xung quanh, cố gắng kết nối với những gì vượt qua khỏi giới hạn của thực tại.
Bỗng nhiên, một luồng gió mạnh từ đâu đó thổi tới, làm lay động mọi thứ trong ngôi đền. Cánh cửa đền đóng sập lại, và không gian xung quanh Trần Dương và Tiểu Lục tối sầm lại. Trong bóng tối, Trần Dương cảm nhận được sự chuyển động của không gian và thời gian. Cảm giác này giống hệt như khi anh bị cuốn vào vòng xoáy thời gian lần đầu tiên, nhưng lần này, nó mạnh mẽ hơn và có mục đích rõ ràng hơn.
Tiểu Lục hoảng sợ nắm chặt lấy tay Trần Dương. “Chú Dương, chuyện gì đang xảy ra?”
“Đừng lo lắng, Tiểu Lục,” Trần Dương trấn an cậu bé, mặc dù chính anh cũng không chắc chắn về điều gì đang chờ đợi họ. “Chúng ta đang tiến vào một không gian khác… có thể là con đường trở về.”
Cơn gió mạnh hơn, thổi bay mọi thứ trong đền, rồi đột nhiên tất cả trở nên im lặng. Không còn tiếng gió, không còn ánh sáng. Chỉ còn lại Trần Dương và Tiểu Lục trong bóng tối tuyệt đối. Nhưng ngay lúc đó, một ánh sáng mờ ảo xuất hiện, dẫn đường cho họ tiến về phía trước.
Trần Dương biết rằng đây là dấu hiệu của một sự thay đổi lớn. Anh nắm chặt tay Tiểu Lục và bước theo luồng ánh sáng, cảm nhận rằng mỗi bước chân đưa họ đến gần hơn với điều mà họ đang tìm kiếm.
Câu chuyện tiếp tục khi Trần Dương và Tiểu Lục khám phá những bí mật ẩn giấu trong Ngôi Đền Thời Gian, nơi có thể là chìa khóa để Trần Dương trở về thời đại của mình. Liệu họ có thể tìm ra con đường về nhà, hay sẽ phải đối mặt với những thử thách mới trong không gian kỳ bí này?