Âm Mưu Của Thái Giám - Chương 9
Chương 9: Chiến thắng
Trong bóng tối sâu thẳm của Ngôi Đền Thời Gian, Trần Dương và Tiểu Lục bước từng bước theo luồng ánh sáng mờ ảo đang dẫn dắt họ. Ánh sáng dường như phát ra từ một nguồn vô hình, lơ lửng trong không khí và di chuyển chầm chậm, như đang mời gọi họ tiến vào một thế giới khác.
“Chú Dương, chúng ta đang đi đến đâu vậy?” Tiểu Lục hỏi, giọng run rẩy nhưng vẫn cố gắng giữ bình tĩnh.
“Ta không biết chắc, nhưng ta tin rằng chúng ta đang đến gần câu trả lời,” Trần Dương đáp, mắt vẫn dõi theo luồng sáng phía trước. “Cháu hãy cứ đi theo ta, chúng ta sẽ tìm ra được điều mà mình cần.”
Cả hai tiếp tục đi trong im lặng, chỉ có tiếng bước chân vang vọng trong không gian trống trải. Rồi bất ngờ, luồng sáng dừng lại trước một cánh cổng lớn bằng đá, trên đó khắc những hoa văn cổ xưa đầy bí ẩn. Trần Dương cảm nhận được sức mạnh to lớn từ cánh cổng này, như thể nó đang bảo vệ một bí mật đã bị lãng quên từ lâu.
“Đây là nơi chúng ta phải vào,” Trần Dương nói, cảm nhận rõ ràng rằng phía sau cánh cổng này là câu trả lời cho cuộc hành trình của mình.
Anh đặt tay lên cánh cổng đá, cảm nhận sự lạnh lẽo và vững chắc của nó. Rồi từ từ, cánh cổng mở ra, không phát ra tiếng động nào. Một luồng ánh sáng chói lòa từ bên trong tràn ra, bao phủ lấy cả Trần Dương và Tiểu Lục. Cả hai phải che mắt lại trong giây lát để thích nghi với ánh sáng mạnh mẽ này.
Khi ánh sáng dịu đi, họ nhìn thấy một không gian hoàn toàn khác lạ hiện ra trước mắt. Đó là một căn phòng lớn, đầy những bức tượng cổ, và ở giữa phòng là một chiếc bàn đá lớn. Trên bàn, một chiếc hộp nhỏ bằng vàng sáng lấp lánh đang nằm đó, dường như là vật duy nhất trong căn phòng này không bị ảnh hưởng bởi thời gian.
“Chiếc hộp này…” Trần Dương thốt lên, cảm nhận được một sức mạnh kỳ lạ phát ra từ nó. “Có thể đây chính là chìa khóa.”
Anh tiến lại gần chiếc bàn, cảm giác trái tim mình đập mạnh trong lồng ngực. Khi anh đặt tay lên chiếc hộp, một cảm giác ấm áp lan tỏa khắp cơ thể, như thể anh đã chạm vào một phần của chính mình bị lãng quên từ lâu.
“Chú Dương, trong đó có gì vậy?” Tiểu Lục hỏi, mắt tròn xoe nhìn chiếc hộp.
“Ta không chắc, nhưng ta nghĩ rằng đây là thứ mà chúng ta cần,” Trần Dương đáp, rồi từ từ mở nắp chiếc hộp.
Bên trong hộp là một tấm gương nhỏ, viền bằng vàng, với bề mặt bóng loáng như thể mới được chế tác. Nhưng điều kỳ lạ là, khi Trần Dương nhìn vào tấm gương, anh không thấy hình ảnh của mình, mà thấy một cảnh tượng khác. Đó là hình ảnh của thành phố hiện đại mà anh từng sống, những con đường, tòa nhà cao tầng, và những con người tấp nập. Tất cả hiện lên rõ ràng trong tấm gương nhỏ bé này.
“Đây là… nơi ta từng thuộc về,” Trần Dương thì thầm, cảm giác như mình đã tìm thấy câu trả lời cho cuộc hành trình dài đầy gian nan.
Nhưng trước khi anh kịp làm gì, không gian xung quanh bắt đầu rung chuyển, như thể một sức mạnh vô hình đang tác động vào. Tấm gương trong tay Trần Dương bắt đầu tỏa sáng mạnh mẽ, và anh cảm thấy mình bị cuốn vào một cơn lốc xoáy thời gian, giống như lúc anh bị kéo về triều đình nhà Minh.
“Chú Dương!” Tiểu Lục kêu lên, nắm chặt tay Trần Dương. “Đừng bỏ cháu lại!”
Trần Dương cố gắng giữ chặt lấy Tiểu Lục, không để cậu bé bị cuốn đi. “Ta sẽ không bỏ rơi cháu! Giữ chặt lấy ta!”
Cả hai bị cuốn vào cơn lốc xoáy, không gian xung quanh họ mờ dần, rồi biến thành một màn sương mù dày đặc. Trong giây phút đó, Trần Dương cảm nhận được một sự chuyển đổi mạnh mẽ, như thể thời gian và không gian đang bị bẻ cong quanh anh.
Khi cơn lốc xoáy dừng lại, họ thấy mình đứng giữa một cánh đồng xanh mướt, với bầu trời xanh trong và ánh nắng ấm áp chiếu xuống. Không còn dấu vết của ngôi đền cổ hay bóng tối bí ẩn. Mọi thứ xung quanh họ đều sáng sủa và bình yên.
“Chúng ta đang ở đâu vậy?” Tiểu Lục hỏi, mắt nhìn quanh với vẻ bối rối.
Trần Dương ngước nhìn bầu trời, hít một hơi thật sâu. “Ta không biết chắc, nhưng có lẽ chúng ta đã trở về nơi mà chúng ta thuộc về.”
Khi họ tiếp tục đi về phía trước, Trần Dương nhận ra những dấu hiệu quen thuộc của thời đại mình. Anh nhìn thấy những tòa nhà cao tầng ở phía xa, những con đường trải nhựa và những chiếc xe hơi chạy qua lại. Trần Dương cảm thấy một sự nhẹ nhõm lạ thường, nhưng đồng thời cũng nhận ra rằng Tiểu Lục không thuộc về nơi này.
“Tiểu Lục, ta nghĩ rằng ta đã trở về thời đại của mình, nhưng… nơi này không phải là nơi cháu thuộc về,” Trần Dương nói, giọng anh có chút buồn.
Tiểu Lục nhìn Trần Dương, đôi mắt cậu bé chứa đầy sự tiếc nuối. “Cháu hiểu… nhưng cháu không muốn rời xa chú.”
Trần Dương cúi xuống, ôm lấy Tiểu Lục. “Cháu luôn là một phần quan trọng trong cuộc sống của ta. Nhưng cháu cần trở về với nơi mà cháu thuộc về, nơi mà cha mẹ cháu đã mất. Họ sẽ luôn dõi theo cháu.”
Tiểu Lục gật đầu, nước mắt rơi trên má. “Cháu sẽ nhớ chú rất nhiều.”
“Ta cũng vậy, Tiểu Lục,” Trần Dương đáp, cố gắng giữ bình tĩnh. “Hãy sống thật tốt và nhớ rằng ta luôn ở đây, trong trái tim cháu.”
Khi những lời cuối cùng được thốt ra, Trần Dương cảm nhận được một luồng ánh sáng ấm áp bao quanh Tiểu Lục. Cậu bé từ từ biến mất trong ánh sáng, để lại Trần Dương một mình trên cánh đồng xanh mướt. Anh biết rằng cậu bé đã trở về nơi mà mình thuộc về, và rằng họ đã hoàn thành cuộc hành trình của mình.
Trần Dương đứng đó, một mình giữa cánh đồng, nhưng anh không cảm thấy cô đơn. Anh biết rằng mình đã làm đúng, và rằng cuộc sống vẫn tiếp tục, dù ở bất kỳ thời đại nào.
Câu chuyện gần đi đến hồi kết khi Trần Dương đã hoàn thành cuộc hành trình đầy khó khăn, giúp Tiểu Lục trở về với nơi mà cậu thuộc về. Nhưng liệu cuộc sống của Trần Dương ở thời đại hiện tại sẽ tiếp tục như thế nào sau những trải nghiệm kỳ lạ này? Hãy chờ đón chương cuối cùng để khám phá những gì đang chờ đón anh.