Âm Mưu Trong Hoàng Tộc - Chương 3
Chương 3: Đêm Bất An
Buổi tiệc tối hôm đó diễn ra trong không khí trang trọng, ánh đèn lồng vàng sáng lung linh, ánh sáng chiếu rọi lên những bức tranh tường tuyệt đẹp của hoàng cung. Tiểu Bảo đứng bên cạnh Triệu Huyền và Công Chúa Hàn Liên, cảm nhận rõ sự hồi hộp trong không khí.
“Nhớ kỹ, chúng ta không thể để lộ kế hoạch,” Triệu Huyền nhắc nhở, ánh mắt nghiêm túc. “Nếu Công Tôn Khải nghi ngờ, mọi chuyện sẽ trở nên rất nguy hiểm.”
“Đừng lo, tôi sẽ giữ kín,” Tiểu Bảo khẳng định, mặc dù lòng vẫn lo lắng. Anh thầm nghĩ: “Mình chỉ là một luật sư, không phải một nhà chính trị. Liệu mình có thể làm được không?”
Khi khách mời bắt đầu đến, Tiểu Bảo cảm thấy choáng ngợp bởi sự lộng lẫy của những bộ trang phục, đồ trang sức và các quan chức trong hoàng cung. Những tiếng cười nói rôm rả vang lên, nhưng anh biết rằng đằng sau vẻ ngoài vui vẻ đó có thể là những âm mưu tăm tối.
“Công Tôn Khải đã đến,” Hàn Liên thì thầm, chỉ về phía một người đàn ông có vẻ mặt tự mãn đang tiến vào. “Hắn là kẻ mà chúng ta phải theo dõi.”
“Chúng ta nên bắt đầu theo dõi ngay bây giờ,” Triệu Huyền nói, ánh mắt sắc lạnh. Họ hòa vào đám đông, cố gắng không gây sự chú ý.
Tiểu Bảo giữ khoảng cách theo dõi Công Tôn Khải. Hắn ta đang trò chuyện với một nhóm quan chức, nụ cười trên môi nhưng ánh mắt lại đầy âm mưu. Một trong số đó là một người đàn ông lớn tuổi, có vẻ rất quyền lực.
“Ngươi không biết những gì ta đã chuẩn bị cho đêm nay đâu,” Công Tôn Khải nói với giọng đầy tự mãn. “Chỉ cần có sự ủng hộ của ngươi, mọi thứ sẽ diễn ra suôn sẻ.”
Tiểu Bảo lắng nghe, cảm thấy có điều gì đó không ổn. Anh quay sang Hàn Liên. “Cô có biết người đó là ai không?”
“Đó là Tôn Viên, một trong những quan chức có quyền lực nhất trong triều,” Hàn Liên đáp, vẻ mặt lo lắng. “Nếu hắn ta ủng hộ Công Tôn Khải, mọi chuyện sẽ rất khó khăn.”
“Chúng ta cần tìm hiểu xem họ đang bàn bạc về cái gì,” Tiểu Bảo nói, cảm thấy nhịp tim tăng lên.
Ngay khi họ tiến lại gần hơn để nghe lén, một tiếng nổ lớn vang lên từ bên ngoài. Tất cả khách mời đều giật mình, tiếng xôn xao bắt đầu lan tỏa. “Có chuyện gì vậy?” ai đó hỏi.
“Có lẽ là một trận đấu hoặc lễ hội bên ngoài,” một quan chức khác nói, nhưng Tiểu Bảo cảm thấy rằng điều này không bình thường.
“Chúng ta cần đi kiểm tra,” Triệu Huyền quyết định.
Họ nhanh chóng rời khỏi phòng tiệc và đi ra ngoài, nơi mọi người đang tụ tập. Tiểu Bảo nhìn thấy một nhóm lính hoàng gia đang điều tra. Một trong số họ tiến đến và báo cáo: “Có người lạ đã xông vào, nhưng đã bị bắt giữ.”
“Ngươi có chắc là không có ai bị thương không?” Triệu Huyền hỏi, lo lắng.
“Chỉ có một người bị thương nhẹ. Hắn ta có vẻ không phải là kẻ đáng ngại,” người lính trả lời.
Tiểu Bảo cảm thấy có điều gì đó kỳ lạ. “Liệu đây có phải là một mánh khóe của Công Tôn Khải không? Hắn có thể đang cố gắng đánh lạc hướng chúng ta.”
“Chúng ta phải quay lại ngay,” Hàn Liên nói, ánh mắt quyết tâm. “Không thể để hắn chiếm ưu thế.”
Khi họ trở về phòng tiệc, sự chú ý của mọi người đã chuyển sang cuộc điều tra bên ngoài. Tiểu Bảo chớp thời cơ, quay về phía Công Tôn Khải và Tôn Viên, đang tiếp tục cuộc trò chuyện của họ.
“Ngươi đã sẵn sàng cho kế hoạch chưa?” Tôn Viên hỏi, giọng thì thầm.
“Chỉ cần đúng thời điểm, ta sẽ thực hiện mọi thứ,” Công Tôn Khải đáp, giọng điệu đầy tự tin.
“Đừng để bị phát hiện, nếu không mọi thứ sẽ kết thúc,” Tôn Viên cảnh báo.
Tiểu Bảo cảm thấy mạch máu trong người sôi sục. “Chúng ta phải có chứng cứ ngay lập tức,” anh nói với Triệu Huyền và Hàn Liên.
“Nhưng làm thế nào?” Hàn Liên hỏi, vẻ mặt lo âu. “Chúng ta không thể trực tiếp tiếp cận họ.”
“Chúng ta có thể cài một người vào nhóm của họ,” Tiểu Bảo đề xuất, một ý tưởng chợt lóe lên trong đầu.
“Ngươi định làm gì?” Triệu Huyền hỏi.
“Tôi có thể giả làm một người phục vụ trong tiệc. Tôi sẽ lấy được thông tin từ họ,” Tiểu Bảo khẳng định, cảm giác hừng hực trong lòng.
“Đó là một kế hoạch mạo hiểm,” Hàn Liên nói, nhưng cũng thấy đồng tình. “Nhưng nếu không làm, chúng ta sẽ không bao giờ biết được kế hoạch của hắn.”
“Vậy quyết định đi!” Triệu Huyền nói, ánh mắt quyết đoán.
Tiểu Bảo quay trở lại bữa tiệc, thận trọng lẩn vào đám đông. Anh nhờ một người phục vụ cho mình bộ trang phục để hóa trang. Khi hoàn thành, Tiểu Bảo cảm thấy hồi hộp nhưng cũng tràn đầy quyết tâm.
“Thời gian đã đến,” anh thì thầm với bản thân, bước ra để thu thập chứng cứ về âm mưu của Công Tôn Khải. Mọi thứ trở nên căng thẳng, nhưng anh biết mình không còn lựa chọn nào khác. Bây giờ, cuộc chiến thật sự mới chỉ bắt đầu.