Âm Mưu Trong Hoàng Tộc - Chương 6
Chương 6: Âm Mưu Tái Diễn
Tiểu Bảo, Triệu Huyền và Hàn Liên bước vào căn phòng nhỏ, nơi mà ánh sáng mờ ảo từ ngọn đèn lồng tạo ra những bóng đổ kỳ quái trên tường. Không khí trong phòng nặng nề, chứa đựng sự căng thẳng của những âm mưu đang chờ được thực hiện.
“Ngồi xuống,” Công Tôn Khải ra lệnh, vẻ mặt nghiêm túc. “Chúng ta cần thảo luận về kế hoạch.”
Tiểu Bảo và Hàn Liên, giả vờ như những người đưa tin, nhanh chóng ngồi xuống bàn, trong khi Triệu Huyền đứng ở phía sau, lòng đầy lo lắng.
“Tôn Viên, ngươi đã chuẩn bị tất cả chưa?” Công Tôn Khải hỏi, ánh mắt như một con báo rình mồi.
“Có. Các đồng minh của chúng ta đã sẵn sàng hành động. Chúng ta chỉ cần chờ đợi thời điểm chính xác,” Tôn Viên đáp, giọng điệu tự tin.
Tiểu Bảo khẽ trao đổi ánh mắt với Hàn Liên, cảm nhận được sự hồi hộp trong không khí. “Mọi thứ đang diễn ra đúng như kế hoạch,” anh thì thầm.
“Chúng ta cần biết chính xác thời điểm họ sẽ hành động,” Hàn Liên nói nhỏ, cố gắng nghe lén.
“Đêm mai, trong lúc mọi người đang tập trung vào bữa tiệc, chúng ta sẽ thực hiện bước đi lớn,” Công Tôn Khải thông báo. “Nếu mọi thứ diễn ra như dự định, nhà vua sẽ không còn khả năng chống cự.”
Tiểu Bảo cảm thấy nhịp tim của mình đập mạnh. “Họ đang chuẩn bị cho một cuộc tấn công lớn,” anh nghĩ. “Phải làm gì đó ngay lập tức.”
“Ngươi chắc chắn rằng không ai nghi ngờ điều gì không?” Tôn Viên hỏi.
“Ta đã kiểm tra kỹ lưỡng. Không có ai, ngoại trừ một vài người phục vụ không đáng lo,” Công Tôn Khải đáp, nụ cười khinh bỉ hiện lên trên môi.
“Chúng ta cần phải có chứng cứ,” Tiểu Bảo thầm thì với Hàn Liên. “Nếu không, chúng ta sẽ không thể ngăn chặn được.”
Hàn Liên gật đầu, ánh mắt quyết tâm. “Chúng ta phải ghi lại cuộc trò chuyện này.”
Đột nhiên, tiếng gõ cửa vang lên, làm cho mọi người trong phòng ngẩn lên. Công Tôn Khải ra hiệu cho họ im lặng. “Ai đó?” hắn hỏi.
“Là tôi, người hầu,” giọng nói từ bên ngoài vọng vào.
“Vào đi,” Công Tôn Khải ra lệnh, nhưng vẻ mặt hắn vẫn đầy cảnh giác.
Cửa mở ra, một người hầu bước vào, bối rối khi thấy có mặt Tiểu Bảo và Hàn Liên. “Ngài gọi tôi?”
“Đem cho ta một cốc rượu,” Công Tôn Khải ra lệnh, nhưng ánh mắt hắn vẫn lướt qua Tiểu Bảo, như thể đang nghi ngờ.
Người hầu nhanh chóng làm theo và rời khỏi phòng. Trong khi đó, Tiểu Bảo và Hàn Liên tranh thủ thì thầm với nhau.
“Chúng ta cần phải tìm cách ghi âm cuộc trò chuyện này,” Tiểu Bảo nói khẽ.
“Đúng vậy. Có thể tôi sẽ cố gắng làm một cái gì đó trong lúc họ không chú ý,” Hàn Liên đáp, ánh mắt quyết tâm.
Khi người hầu trở lại với rượu, Công Tôn Khải lấy cốc từ tay hắn, tiếp tục cuộc trò chuyện với Tôn Viên. “Chúng ta phải đảm bảo mọi người sẽ không nghi ngờ. Đêm mai sẽ là thời điểm quyết định.”
Tiểu Bảo cảm thấy căng thẳng tột độ. “Mình cần phải hành động ngay bây giờ,” anh thì thầm.
“Có cách nào để khiến họ chú ý đến mình không?” Hàn Liên hỏi.
“Có thể tạo ra một cuộc cãi vã giả tạo. Họ sẽ không thể không chú ý đến chúng ta,” Tiểu Bảo đề xuất.
Hàn Liên mỉm cười, “Hay lắm! Tôi sẽ thực hiện.”
Cô đứng lên, giả bộ như đang tranh cãi với Tiểu Bảo. “Ngươi không thể quyết định mọi thứ chỉ vì ngươi là người đưa tin! Ta cũng có quyền lên tiếng!”
“Cô nói gì vậy?” Tiểu Bảo giả vờ tức giận. “Ngươi không biết rằng điều này là quan trọng hơn cả!”
Công Tôn Khải và Tôn Viên quay sang, vẻ mặt tò mò. “Chuyện gì đang xảy ra ở đây?” Công Tôn Khải hỏi, ánh mắt sắc lạnh.
“Chúng tôi… chúng tôi chỉ đang thảo luận về công việc,” Hàn Liên nói, giọng vẫn đầy bức xúc.
“Thảo luận? Ta không muốn nghe những chuyện vớ vẩn này. Các ngươi đang làm gì ở đây?” Công Tôn Khải quát.
“Chúng tôi… chỉ là những người hầu, không có quyền gì,” Tiểu Bảo đáp, cố gắng không để lộ dấu hiệu lo lắng.
“Tôi không tin.” Công Tôn Khải tiến lại gần, ánh mắt sắc lạnh. “Ngươi đang nói dối. Ta có thể cảm nhận được điều đó.”
“Thật sự không có gì cả,” Hàn Liên khăng khăng, nhưng Tiểu Bảo cảm thấy sự căng thẳng đang gia tăng.
“Hãy cẩn thận,” Tôn Viên cảnh cáo, nhìn Công Tôn Khải. “Nếu họ thật sự là người hầu, có lẽ không cần phải lo lắng.”
Tiểu Bảo và Hàn Liên trao đổi ánh mắt, cố gắng giữ sự bình tĩnh. “Chúng tôi chỉ muốn phục vụ tốt cho ngài,” Tiểu Bảo nói, lòng đầy lo âu.
“Được rồi. Nếu các ngươi không muốn rắc rối, hãy trở về công việc của mình,” Công Tôn Khải quát, nhưng không hề mất cảnh giác.
Khi Tiểu Bảo và Hàn Liên rời khỏi phòng, họ cảm thấy như vừa thoát khỏi lưới chao đảo. “May mà chúng ta đã giữ được bình tĩnh,” Hàn Liên thở phào.
“Nhưng chúng ta cần phải có chứng cứ trước khi rời khỏi đây,” Tiểu Bảo nói, lòng vẫn nặng trĩu lo âu.
“Chúng ta có thể quay lại vào lúc họ không để ý. Cần phải ghi lại cuộc nói chuyện của họ,” Hàn Liên đáp.
“Đúng vậy, nhưng phải nhanh chóng. Thời gian không chờ đợi ai cả,” Tiểu Bảo khẳng định.
Họ nhanh chóng lập kế hoạch để trở lại vào lúc nửa đêm. Cuộc chiến chống lại âm mưu trong hoàng cung đang ngày càng gay gắt, và mọi thứ sẽ được quyết định trong khoảng thời gian ngắn ngủi phía trước. Tiểu Bảo cảm thấy rằng chỉ có sự dũng cảm và trí thông minh mới giúp họ có thể chiến thắng trong cuộc chiến này.