Âm Mưu Trong Hoàng Tộc - Chương 7
Chương 7: Vết Nứt Trong Hoàng Tộc
Tiếng chuông điểm nửa đêm vang vọng khắp hoàng cung, hòa cùng không khí tĩnh lặng của đêm tối. Tiểu Bảo, Hàn Liên và Triệu Huyền đứng trước cánh cửa dẫn vào phòng họp bí mật, lòng tràn đầy hồi hộp.
“Chúng ta phải hành động thật nhanh,” Tiểu Bảo thì thầm. “Công Tôn Khải có thể sẽ đến bất cứ lúc nào.”
“Đúng vậy. Nếu bị phát hiện, chúng ta sẽ không có cơ hội để thu thập chứng cứ,” Hàn Liên nhấn mạnh, ánh mắt đầy quyết tâm.
Họ nhẹ nhàng mở cửa và bước vào trong, nơi mà ánh sáng từ những ngọn đèn lồng yếu ớt tạo ra một bầu không khí lạnh lẽo. Tiếng nói chuyện từ bên trong vọng ra, khiến họ phải nín thở.
“Chúng ta đã có đủ số người ủng hộ,” Công Tôn Khải nói với giọng điệu tự tin. “Đêm nay sẽ là thời điểm quyết định.”
Tiểu Bảo, Hàn Liên và Triệu Huyền lén lút nép vào một góc khuất, cố gắng nghe rõ từng lời nói. Công Tôn Khải và Tôn Viên ngồi ở bàn giữa, xung quanh là những đồng minh của họ, tất cả đều trông rất căng thẳng.
“Ngươi có chắc chắn rằng không có ai theo dõi không?” Tôn Viên hỏi, ánh mắt đầy nghi ngờ.
“Ta đã cẩn thận. Chúng ta chỉ cần chờ đến thời điểm vàng,” Công Tôn Khải đáp, nụ cười của hắn khiến Tiểu Bảo rùng mình.
“Và khi mọi thứ diễn ra, chúng ta sẽ không để bất cứ ai cản trở,” một trong những người đồng minh thêm vào, vẻ mặt đầy quyết tâm.
“Chúng ta sẽ bắt nhà vua trong bữa tiệc, khi ông ta không thể phản kháng,” Công Tôn Khải tiếp tục. “Đó sẽ là bước ngoặt lớn cho nhà vua và cho tất cả chúng ta.”
“Nhưng nếu có điều gì không ổn?” Tôn Viên cảnh báo. “Nếu kế hoạch thất bại, mọi thứ sẽ kết thúc.”
“Đừng lo lắng. Ta đã chuẩn bị mọi thứ,” Công Tôn Khải khẳng định, giọng nói sắc lạnh.
“Chúng ta cần bằng chứng,” Tiểu Bảo thì thầm với Hàn Liên. “Nếu có thể ghi lại được cuộc nói chuyện này, chúng ta sẽ có thể buộc họ phải trả giá.”
“Chúng ta cần một thiết bị ghi âm,” Hàn Liên nói, ánh mắt đầy quyết tâm. “Tôi có một mảnh giấy và bút. Có thể ghi lại nội dung.”
Triệu Huyền liếc nhìn xung quanh, đảm bảo không có ai đang quan sát. “Nhanh lên! Đừng để họ thấy.”
Tiểu Bảo ngồi xuống, dùng bút viết một cách nhanh chóng. Mỗi câu chữ anh ghi lại đều khiến lòng anh thêm nặng trĩu. Thời điểm này, tương lai của nhiều người đang treo lơ lửng giữa ranh giới sống và chết.
“Mọi thứ sẽ diễn ra vào lúc nào?” Tiểu Bảo nghe thấy một giọng nói vang lên từ phía Tôn Viên.
“Khoảng giữa buổi tiệc. Khi tất cả mọi người đang say sưa,” Công Tôn Khải đáp, ánh mắt ánh lên sự tự mãn.
“Và nếu chúng ta bị phát hiện?” Một người trong nhóm đồng minh hỏi.
“Không có ai sẽ biết. Chúng ta sẽ làm mọi thứ một cách bí mật,” Công Tôn Khải tự tin nói.
“Ngươi cần phải thuyết phục các đồng minh khác. Nếu có một kẻ phản bội, mọi kế hoạch sẽ đổ bể,” Tôn Viên cảnh báo.
“Ta sẽ không để điều đó xảy ra. Tất cả mọi người đều đã được thuyết phục,” Công Tôn Khải nói, giọng điệu đầy kiêu ngạo.
Tiểu Bảo cảm thấy căng thẳng. “Mình cần phải hành động ngay,” anh nghĩ thầm. “Nếu không, sẽ không còn cơ hội nữa.”
Khi cuộc trò chuyện tiếp tục, Tiểu Bảo và Hàn Liên chia nhau ra, cố gắng ghi lại từng chi tiết trong cuộc họp. Họ biết rằng chỉ cần một sai sót nhỏ, mọi thứ có thể bị phơi bày.
Đột nhiên, một tiếng động lớn vang lên từ phía cửa, làm cho mọi người trong phòng giật mình. “Có ai đó bên ngoài?” Công Tôn Khải gắt gỏng, vẻ mặt đầy lo lắng.
Tiểu Bảo và Hàn Liên nhanh chóng lùi lại, cố gắng ẩn mình trong bóng tối. Một cận vệ bước vào, mang theo một vẻ mặt căng thẳng. “Thưa ngài, có một người hầu đã phát hiện ra điều gì đó khả nghi.”
“Điều gì?” Công Tôn Khải quát.
“Hắn nói rằng có một số người không thuộc hoàng cung đang đi lại gần đây,” cận vệ thông báo.
Tiểu Bảo cảm thấy tim đập mạnh. “Chúng ta cần phải rời khỏi đây ngay lập tức,” anh thì thầm với Hàn Liên.
“Đúng, không thể để bị phát hiện,” Hàn Liên gật đầu, nhưng vẫn cố gắng ghi lại một vài thông tin cuối cùng.
“Chúng ta không còn thời gian,” Triệu Huyền thúc giục, vẻ mặt nghiêm trọng. “Phải tìm cách thoát ra ngay.”
Trong khi đó, Công Tôn Khải ra hiệu cho các đồng minh của hắn im lặng. “Chúng ta phải cẩn thận. Nếu có ai bị phát hiện, mọi chuyện sẽ không còn đường quay lại.”
Tiểu Bảo quay sang Hàn Liên, “Chúng ta phải hành động ngay bây giờ.”
Họ từ từ lùi ra cửa, cố gắng không gây tiếng động. Khi bước ra ngoài, Tiểu Bảo cảm thấy như mình vừa thoát khỏi một cuộc chiến khốc liệt. Mọi thứ diễn ra nhanh chóng, nhưng anh biết rằng chưa phải kết thúc.
“Hãy trở về và chuẩn bị cho kế hoạch đối phó. Chúng ta sẽ không để âm mưu này thành công,” Tiểu Bảo quyết tâm nói. “Tôi sẽ không để bất cứ ai bị tổn thương.”
Họ nhanh chóng rời khỏi khu vực đó, lòng tràn đầy lo âu và quyết tâm. Cuộc chiến trong hoàng cung đang trở nên căng thẳng hơn bao giờ hết, và Tiểu Bảo biết rằng chỉ còn một bước nữa để bảo vệ công lý và sự thật.