Amumu - Nỗi Đau Bất Tử - Chương 1
Chương 1: Vị Vua Trẻ Bị Nguyền Rủa
Vương quốc Shurima cổ đại rực rỡ dưới ánh mặt trời, những tòa tháp bằng vàng và những cung điện tráng lệ phản chiếu sự giàu sang và hạnh phúc. Người dân nơi đây sống trong yên bình, và họ tôn sùng gia tộc hoàng gia với lòng kính trọng sâu sắc. Tuy nhiên, không ai biết được rằng trong bóng tối, một lời nguyền cổ xưa đang lặng lẽ chờ đợi để thực hiện số phận đen tối của nó.
Amumu, vị hoàng tử trẻ, lớn lên trong sự yêu thương và bảo bọc của cha mẹ. Cậu là niềm hy vọng của toàn vương quốc, một đứa trẻ hiền lành và có trái tim ấm áp. Nhưng khi vừa bước sang tuổi mười ba, một bệnh tật bí ẩn cướp đi cả cha lẫn mẹ của Amumu trong vòng một tuần. Nỗi đau và sự mất mát đột ngột khiến cậu phải lên ngai vàng quá sớm.
Trong đại sảnh cung điện Shurima, Amumu ngồi trên ngai vàng, đôi mắt đẫm lệ nhìn ra khoảng không vô tận.
“Ta không muốn trở thành vua,” cậu thầm nói, giọng lạc đi trong cơn nức nở. “Ta chỉ muốn có lại cha mẹ… Ta không muốn cô đơn.”
Từng đêm, Amumu một mình lang thang trong các hành lang lạnh lẽo của cung điện, nơi từng vang vọng tiếng cười đùa và niềm vui. Cậu tìm kiếm sự an ủi, nhưng không có ai đến bên để chia sẻ nỗi buồn. Một đêm, khi cậu bước vào căn hầm sâu dưới lòng cung điện, cậu thấy một căn phòng mà trước đây chưa từng thấy.
Căn phòng trống trải, chỉ có một bức tượng kỳ lạ đứng giữa. Đó là một hình tượng cổ xưa, khắc họa một người phụ nữ với đôi mắt đỏ rực và đôi tay giơ cao lên trời như đang cầu nguyện. Amumu không thể rời mắt khỏi bức tượng. Một sức hút kỳ lạ lôi cuốn cậu.
“Kỳ lạ quá…” Amumu thì thầm. “Mình chưa bao giờ thấy bức tượng này.”
Khi cậu tiến lại gần hơn, một giọng nói vang lên từ sâu trong tâm trí cậu, nhẹ nhàng nhưng đầy ám ảnh.
“Ngươi muốn thoát khỏi nỗi cô đơn, phải không?”
Amumu giật mình, nhìn quanh tìm kiếm người vừa nói, nhưng chỉ có cậu và bức tượng trong căn phòng tối tăm. Trái tim cậu đập mạnh, nhưng giọng nói đó tiếp tục thì thầm, như thể đang vang vọng từ chính trong đầu cậu.
“Ngươi không cần phải một mình. Ngươi có thể có tất cả… chỉ cần ngươi chấp nhận sự thật.”
“Sự thật gì?” Amumu hỏi, giọng cậu run run.
“Ngươi là người kế thừa một lời nguyền cổ xưa. Ngươi sinh ra không phải để sống trong niềm vui, mà là trong nỗi đau. Ngươi không thể yêu thương, và bất kỳ ai đến gần ngươi đều sẽ phải chịu đựng sự diệt vong.”
Amumu lùi lại, ánh mắt hoang mang. “Không… không thể nào! Ta không muốn điều đó! Ta chỉ muốn có bạn bè, có người để trò chuyện…”
“Đó là số phận của ngươi, Amumu,” giọng nói đáp lại lạnh lẽo. “Ngươi không thể thay đổi.”
Amumu quay người định chạy khỏi căn phòng, nhưng đôi chân cậu dường như bị giữ lại bởi một lực vô hình. Cậu cảm thấy một nỗi đau âm ỉ dâng lên trong tim, như thể cả thế giới đang ép cậu vào sự cô độc bất tận. Cậu ngã quỵ xuống, đôi mắt ngấn lệ nhìn lên bức tượng với đôi mắt đỏ rực đó.
“Không! Ta không muốn điều này!” Amumu hét lên trong tuyệt vọng. Nhưng mọi thứ đã quá muộn.
Lời nguyền đã bắt đầu.
Ngày hôm sau, khi Amumu tỉnh dậy, cung điện Shurima yên ắng một cách kỳ lạ. Những người hầu không còn đến gần cậu nữa. Cậu đi dọc hành lang, gọi tên họ, nhưng chỉ có tiếng vang trống rỗng trả lời cậu. Đến cuối ngày, cậu thấy một người hầu trung thành tên là Adar đang đứng ở góc vườn. Amumu chạy đến, mong tìm được chút an ủi.
“Adar, ngươi đây rồi! Hãy nói chuyện với ta, làm ơn…” Amumu nói, giọng cậu đầy hy vọng.
Nhưng khi cậu vừa chạm tay vào Adar, người hầu đột ngột quỵ xuống, nắm lấy ngực mình với một tiếng hét đau đớn. Chỉ trong chốc lát, Adar ngừng thở, cơ thể cứng đờ.
Amumu sững sờ, đôi mắt mở to kinh hãi. “Adar…?”
Cậu lùi lại, nhìn bàn tay mình, cảm nhận rõ rệt sự lạnh lẽo của cái chết đã chạm đến người hầu của mình. Nỗi sợ bắt đầu trỗi dậy trong lòng cậu. Từ lúc đó, bất kỳ ai cố gắng tiếp cận Amumu đều gặp phải số phận tương tự—một sự diệt vong đen tối không thể tránh khỏi.
Amumu khóc nức nở trong góc cung điện. Cậu đã mất tất cả: gia đình, bạn bè, và giờ cả người hầu trung thành của mình. Cậu chỉ còn lại sự cô độc.
“Ta không muốn điều này… Tại sao mọi thứ lại ra nông nỗi này?” Amumu gục đầu, nước mắt tuôn rơi trên gương mặt trẻ thơ, nhưng nỗi đau trong lòng cậu giờ đây đã trở thành một phần không thể tách rời.