Amumu - Nỗi Đau Bất Tử - Chương 2
Chương 2: Thân Phận Cô Độc
Amumu lang thang trong cung điện vắng lặng, nơi từng nhộn nhịp với những tiếng cười và cuộc sống. Những căn phòng giờ đây trở nên lạnh lẽo và trống trải, không còn bóng dáng của người hầu hay cận vệ. Vương quốc mà cậu từng được dạy sẽ cai trị nay chỉ còn là những ký ức xa xôi, chìm trong sự yên tĩnh đáng sợ. Mỗi bước chân của cậu vang vọng trong hành lang, nhắc nhở cậu về nỗi cô đơn bất tận.
Sau cái chết của Adar, không ai dám đến gần Amumu nữa. Những người dân trong vương quốc bắt đầu lánh xa cậu, dù không ai dám nói thẳng, nhưng tin đồn về một “vị vua trẻ bị nguyền rủa” đã bắt đầu lan truyền khắp nơi. Ngay cả những cận thần trung thành nhất cũng không còn can đảm đến gặp cậu. Cung điện dần dần trở thành một nơi hoang phế, nơi mà sự sống dường như đã bị xóa sổ.
Amumu đứng bên khung cửa sổ lớn nhìn ra khu vườn cung điện. Những cây cối xanh tươi từng được chăm sóc cẩn thận giờ đã úa tàn, cành lá rũ rượi như phản chiếu nỗi buồn không lối thoát của cậu. Chú chim từng hót líu lo bên khung cửa nay cũng đã bay đi, bỏ lại cậu trong tĩnh lặng.
“Làm sao ta có thể sống như thế này mãi được?” Amumu thầm nghĩ, mắt nhòe đi vì nước mắt. “Không ai muốn gần ta… Ta chỉ muốn có một người bạn.”
Cậu nhớ về những ngày tháng trước khi lời nguyền ập đến, khi cậu còn chạy chơi với những đứa trẻ khác trong vườn hoa của cung điện, tiếng cười đùa vang vọng khắp nơi. Nhưng giờ đây, ký ức đó như một vết thương nhức nhối, càng nghĩ đến, cậu càng cảm thấy đau đớn hơn. Những kỷ niệm ấy giờ chỉ là bóng ma của quá khứ, không thể nào quay trở lại.
Một đêm nọ, trong giấc ngủ không yên, Amumu mơ thấy một người phụ nữ lạ mặt, đôi mắt đỏ rực như ngọn lửa. Người phụ nữ ấy xuất hiện trong một biển sương mù, giọng nói vang vọng trong đầu cậu.
“Ngươi đã thấy hậu quả của sự cô độc, phải không, Amumu?”
Amumu ngước nhìn lên, nhận ra đó chính là hình ảnh của bức tượng đã gieo rắc lời nguyền lên cậu. “Ngươi là ai? Tại sao lại làm điều này với ta?”
Người phụ nữ khẽ cười, giọng cười vang vọng đầy châm biếm. “Ta chỉ là hiện thân của số phận mà ngươi không thể trốn tránh. Ngươi sinh ra để chịu đựng, Amumu. Đó là định mệnh của ngươi.”
Amumu nắm chặt hai bàn tay, cảm thấy sự tức giận và nỗi đau dâng trào trong lòng. “Ta không chấp nhận điều này! Tại sao ta phải chịu đựng khi ta chẳng làm gì sai?”
“Ngươi không có lựa chọn, Amumu. Ngươi là kẻ mang trong mình lời nguyền. Những ai đến gần ngươi đều sẽ chịu chung số phận. Họ sẽ chỉ biết đến nỗi đau và diệt vong.”
Amumu gào thét trong giấc mơ, nhưng khi tỉnh dậy, cậu nhận ra rằng những gì cậu trải qua không chỉ là cơn ác mộng mà là hiện thực tàn khốc. Lời nguyền đó quá mạnh mẽ, và cậu không có cách nào thoát khỏi nó. Mỗi sáng thức dậy, cậu lại đối mặt với sự cô độc vô tận, mỗi đêm lại bị ám ảnh bởi những hình ảnh đầy đau thương.
Một ngày nọ, Amumu quyết định rời bỏ cung điện. Cậu nhận ra rằng dù ở lại hay đi, sự cô độc vẫn sẽ theo sát cậu. Nhưng nếu cứ ở lại nơi này, cậu chỉ càng chìm sâu hơn vào bóng tối của sự tuyệt vọng. “Có lẽ, ngoài kia, có người nào đó sẽ hiểu được ta,” cậu nghĩ.
Amumu khoác lên mình chiếc áo choàng cũ, rời bỏ cung điện mà cậu từng coi là nhà. Cậu bước đi trong im lặng, mang theo hy vọng nhỏ nhoi rằng đâu đó trong thế giới rộng lớn này, cậu sẽ tìm thấy sự an ủi và tình bạn. Nhưng mỗi bước chân của cậu chỉ mang theo nỗi buồn và sự lẻ loi.
Hành trình cô độc của Amumu bắt đầu từ đó. Runeterra, một thế giới rộng lớn với vô số sinh vật và con người, nhưng đối với Amumu, nó chỉ là một vùng đất xa lạ, nơi mà cậu chẳng tìm thấy ai để chia sẻ nỗi đau của mình.
Trong những bước đi đầu tiên, Amumu không biết rằng con đường trước mắt sẽ còn dài và đầy đau khổ. Và dù đi đến đâu, bóng tối của lời nguyền vẫn luôn bám theo cậu, nhấn chìm mọi nơi cậu đặt chân đến trong sự diệt vong.