Amumu - Nỗi Đau Bất Tử - Chương 3
Chương 3: Cuộc Hành Trình Cô Đơn
Amumu rời khỏi cung điện đã từng là nơi cậu gọi là nhà, mang theo mình sự tuyệt vọng và nỗi cô đơn không thể xóa nhòa. Trước mắt cậu, sa mạc Shurima trải dài vô tận, với những cồn cát nóng rực dưới ánh mặt trời thiêu đốt. Những cơn gió sa mạc không mang theo hơi ấm của sự sống, mà chỉ gợi lên sự hoang vu, trống trải—hoàn toàn giống với những gì Amumu cảm thấy bên trong trái tim mình.
Cậu bước đi một cách vô định, không có mục tiêu cụ thể ngoài việc thoát khỏi nỗi ám ảnh của cung điện và lời nguyền đeo bám. Nhưng dù đi đến đâu, Amumu cảm nhận rõ ràng rằng bóng tối của số phận vẫn theo sát. Mỗi bước chân của cậu đều để lại dấu vết của sự cô độc và bi kịch.
Sau nhiều ngày đi bộ không ngừng nghỉ, Amumu đến một ngôi làng nhỏ nằm ẩn mình trong những đụn cát. Ngôi làng này trông yên bình, với những người dân bình dị sống dựa vào việc buôn bán và trồng trọt trên vùng đất khô cằn. Cậu đứng từ xa, do dự khi nghĩ đến việc tiếp cận họ. Ký ức về cái chết của Adar và những người khác vẫn còn rõ ràng trong tâm trí cậu, và Amumu không muốn mang đến thêm nỗi đau cho bất kỳ ai.
Tuy nhiên, cậu cũng không thể chịu đựng mãi sự cô độc này. Amumu quyết định tiến lại gần, hy vọng rằng có lẽ lần này lời nguyền sẽ không hoạt động, rằng cậu sẽ tìm được sự cứu rỗi ở đây. Khi Amumu bước vào làng, những đứa trẻ đang chơi đùa trên đường phố nhanh chóng dừng lại và tò mò nhìn cậu. Một trong số chúng, một cậu bé khoảng 8 tuổi tên Rani, chạy đến gần Amumu, đôi mắt sáng lên vì tò mò.
“Chào anh! Anh là ai vậy? Sao anh lại một mình thế này?” Rani hỏi, đôi mắt tròn xoe.
Amumu nhìn cậu bé, lòng dấy lên cảm giác ấm áp nhưng cũng pha trộn với nỗi lo sợ. “Ta là Amumu,” cậu trả lời, giọng đầy ngập ngừng. “Ta… ta đang tìm bạn bè.”
Rani mỉm cười rạng rỡ. “Nếu anh muốn, anh có thể chơi cùng bọn em! Bọn em có thể trở thành bạn của anh.”
Nghe thấy điều này, trái tim Amumu khẽ rung động. Đây là lần đầu tiên sau nhiều năm có ai đó đề nghị kết bạn với cậu. Niềm hy vọng lại nhen nhóm trong lòng, nhưng đồng thời nỗi sợ hãi cũng trỗi dậy, khiến Amumu nhớ lại tất cả những lần trước đây. Cậu nhớ về những bi kịch mà mình đã gây ra cho những ai đến gần mình. Amumu lùi lại một bước, ánh mắt thoáng chút buồn bã.
“Không… ta không thể…” Amumu thì thầm, nhưng Rani không để ý. Cậu bé nắm lấy tay Amumu, kéo cậu về phía những đứa trẻ khác.
Amumu muốn ngăn lại, nhưng sự khao khát được chấp nhận quá lớn khiến cậu không thể từ chối. Cậu bước theo Rani, gia nhập nhóm trẻ con chơi đùa. Trong khoảnh khắc ngắn ngủi, Amumu quên đi nỗi đau của mình và cảm thấy như thể cậu lại là một đứa trẻ bình thường. Cậu cười đùa cùng chúng, cảm nhận được niềm vui mà cậu đã đánh mất từ lâu.
Nhưng niềm vui ấy không kéo dài.
Khi mặt trời bắt đầu lặn, một điều bất thường xảy ra. Những đứa trẻ bắt đầu cảm thấy yếu dần, và không lâu sau, Rani ngã quỵ xuống đất. Amumu hoảng hốt, cố gắng đánh thức cậu bé, nhưng Rani không tỉnh lại. Những đứa trẻ khác cũng lần lượt ngã xuống, những nụ cười tươi tắn trên gương mặt chúng dần biến mất, thay vào đó là những biểu hiện đau đớn và sợ hãi.
Amumu lùi lại, hoảng sợ nhìn cảnh tượng trước mắt. Cậu hiểu chuyện gì đã xảy ra. Lời nguyền đã lại phát tác.
“Không… không phải ta! Làm ơn, đừng như thế…” Amumu gào lên trong tuyệt vọng, nhưng không ai có thể nghe thấy.
Người dân trong làng chạy đến, nhìn thấy những đứa trẻ bất tỉnh trên mặt đất. Họ kinh hoàng khi nhìn thấy Amumu đứng giữa, và nhanh chóng đổ lỗi cho cậu. “Chính hắn! Hắn là nguyên nhân!” họ hét lên, ánh mắt đầy sợ hãi và căm phẫn.
Amumu lùi lại, biết rằng mình không thể làm gì để giải thích hay thay đổi số phận của những đứa trẻ. Cậu cảm nhận được ánh mắt ghê sợ và căm thù của dân làng hướng về mình. Không còn lựa chọn nào khác, Amumu quay lưng và chạy trốn, bỏ lại ngôi làng đằng sau với nỗi đau và sự hối hận đè nặng trên vai.
Khi cậu dừng lại ở một cồn cát xa xa, Amumu quỵ xuống, nước mắt chảy dài trên khuôn mặt. “Tại sao mọi chuyện luôn xảy ra như vậy? Ta chỉ muốn có bạn, ta chỉ muốn không cô đơn nữa…”
Cậu khóc nức nở, tiếng khóc của cậu vang vọng trong bóng đêm của sa mạc. Và lần nữa, Amumu lại chỉ còn mình cậu, cô độc và bị nguyền rủa mãi mãi.