Án Mạng Tại Con Đường Tơ Lụa - Chương 2
Chương 2: Thám tử Lâm Tường xuất hiện
Sau khi cái chết của Lý Gia được xác nhận, không khí trong đoàn lữ hành trở nên căng thẳng và lo âu. Không ai dám rời xa lều trại của mình, sợ rằng kẻ sát nhân có thể vẫn đang lẩn khuất trong bóng tối, chờ đợi cơ hội ra tay lần nữa. Mọi người bắt đầu nhìn nhau với ánh mắt nghi ngờ, lo sợ rằng một trong số họ chính là kẻ thủ ác.
Tin tức về cái chết của Lý Gia nhanh chóng lan truyền, đến tai chính quyền địa phương tại thành phố gần đó. Đáp lại lời cầu cứu từ đoàn lữ hành, chính quyền đã ngay lập tức cử một thám tử nổi tiếng đến hiện trường: Lâm Tường.
Lâm Tường là một thám tử tư nhân, nổi danh vì sự thông minh và khả năng phán đoán sắc bén. Với vóc dáng cao gầy và khuôn mặt luôn bình thản, Lâm Tường xuất hiện giữa đoàn lữ hành trong bộ y phục đơn giản, nhưng ánh mắt sắc sảo của anh ta khiến bất kỳ ai cũng phải dè chừng.
Khi đến nơi, Lâm Tường được dẫn vào lều của Lý Gia, nơi thi thể vẫn còn nằm đó. Anh cúi người, quan sát kỹ lưỡng vết thương trên ngực nạn nhân. Bằng ánh mắt chuyên nghiệp, anh nhận ra rằng vết đâm được thực hiện với một lực rất mạnh, và không có dấu hiệu của một cuộc giằng co.
“Đây là một cú đâm chí mạng, kẻ ra tay hẳn phải rất quyết đoán,” Lâm Tường nói, giọng nói của anh trầm ấm nhưng đầy uy lực. “Nhưng điều này cũng có nghĩa là nạn nhân có thể đã bị bất ngờ, không có cơ hội phản kháng.”
Một người hầu trong đoàn, tên là Tiểu Hòa, đứng gần đó, vẫn còn run rẩy. Lâm Tường quay sang hỏi:
“Ngươi là người đầu tiên phát hiện ra thi thể, đúng không? Hãy kể lại chi tiết mọi thứ ngươi đã thấy và nghe vào đêm hôm đó.”
Tiểu Hòa lắp bắp trả lời, giọng nói nghẹn ngào:
“Thưa ngài, tôi… tôi chỉ vừa mới rời khỏi lều để lấy nước cho ông chủ. Khi trở lại, tôi thấy ông ấy nằm đó, với vết đâm trên ngực… Tôi đã hét lên vì quá sợ hãi…”
Lâm Tường gật đầu, không nói thêm gì, rồi anh quay sang những người khác trong đoàn lữ hành, đang tụ tập xung quanh với vẻ mặt đầy lo lắng.
“Ta cần biết thêm về mối quan hệ của nạn nhân với những người khác trong đoàn. Có ai trong số các ngươi có mâu thuẫn với Lý Gia không?” Lâm Tường hỏi, ánh mắt quét qua từng người một.
Một vài thương gia bắt đầu xì xào, nhưng không ai dám lên tiếng. Cuối cùng, Ngụy Đại, người thương gia già dặn, lên tiếng:
“Lý Gia là người có tính cách khá kiêu ngạo, ông ta không ngại thể hiện sự giàu có của mình, và đôi khi, điều đó gây ra sự ganh ghét từ những người khác. Nhưng tôi không nghĩ ai đó lại dám giết ông ta vì chuyện này.”
Lâm Tường mỉm cười nhẹ, nhưng đôi mắt vẫn sắc bén:
“Đôi khi, lòng ganh ghét có thể biến thành thù hận. Nhưng hãy nhớ, chúng ta không chỉ tìm kẻ giết người, mà còn phải hiểu được động cơ của hắn. Điều đó sẽ giúp chúng ta nhận ra hung thủ giữa những người ở đây.”
Cuộc điều tra của Lâm Tường tiếp tục với việc kiểm tra lều trại của Lý Gia một cách tỉ mỉ. Anh tìm thấy một mảnh vải nhỏ, bị rách và mắc kẹt trong góc lều. Mảnh vải này có vẻ không thuộc về Lý Gia, mà có thể là của kẻ đã đột nhập vào lều. Anh cẩn thận giữ lại mảnh vải như một manh mối quan trọng.
Khi mặt trời bắt đầu ló rạng ở chân trời, đoàn lữ hành đã bị chấn động bởi cái chết của Lý Gia, và bây giờ, sự xuất hiện của Lâm Tường càng làm cho mọi người thêm căng thẳng. Họ biết rằng vị thám tử này sẽ không bỏ qua bất kỳ chi tiết nào, và hung thủ, dù là ai, cũng không thể thoát khỏi sự truy tìm của anh.
Lâm Tường đứng trước lều, nhìn vào ánh nắng đang dần xua tan màn đêm, rồi tự nhủ:
“Chúng ta chỉ mới bắt đầu thôi. Kẻ sát nhân, dù có xảo quyệt đến đâu, cũng sẽ để lại dấu vết. Và ta sẽ tìm ra hắn.”
Trong tâm trí anh, một bức tranh về vụ án dần hiện ra, nhưng vẫn còn rất nhiều mảnh ghép cần được đặt đúng chỗ. Cuộc hành trình tìm ra sự thật trên con đường tơ lụa đầy hiểm nguy này chỉ vừa mới bắt đầu.