Án Mạng Tại Khu Chợ Đêm - Chương 10
Chương 10: Trở về hiện đại
Tiếng bước chân vang lên dồn dập trên sàn nhà gỗ của Đình Đăng, tiếng vũ khí va chạm và những tiếng hét lớn vang vọng trong không gian tối tăm. Minh chiến đấu với tất cả sức mạnh còn lại, từng đòn đánh, từng bước di chuyển đều mang theo quyết tâm không để sự thật bị chôn vùi.
Nhưng Minh biết rằng thời gian của anh đang cạn dần. Số lượng kẻ thù quá đông, và dù anh đã hạ gục được nhiều tên, nhưng những kẻ quyền lực vẫn không ngừng lao tới. Trong tâm trí Minh, hình ảnh của Lan đang chạy trốn với những tài liệu quý giá hiện lên rõ ràng. Anh phải giữ vững đến khi cô ấy kịp đưa sự thật ra ngoài.
Người đàn ông cao lớn, kẻ cầm đầu đám vệ sĩ, tiến lại gần Minh, đôi mắt hắn lóe lên sự khinh thường. “Ngươi thật sự nghĩ rằng có thể đánh bại tất cả chúng ta sao, thám tử? Ngươi chỉ là một kẻ đơn độc.”
Minh không đáp lời, chỉ siết chặt vũ khí trong tay, chuẩn bị cho cuộc đối đầu cuối cùng. Anh biết rằng mình không thể thắng trong cuộc chiến này bằng sức mạnh đơn thuần. Nhưng anh cũng biết rằng, dù có chuyện gì xảy ra, Lan đã kịp thoát và sự thật sẽ được phơi bày.
Người đàn ông cười khẩy, rồi lao vào Minh với tốc độ đáng kinh ngạc. Minh nhanh chóng né tránh, nhưng những đòn tấn công của hắn mạnh mẽ và chính xác, khiến anh khó lòng phòng thủ. Mỗi cú đấm, mỗi cú đá từ đối thủ đều mang theo sức mạnh của sự quyết đoán và tàn nhẫn.
Minh lùi lại, cảm nhận được sự đau đớn lan tỏa khắp cơ thể. Nhưng anh không từ bỏ. Anh biết rằng mình phải tiếp tục chiến đấu, phải tạo ra đủ thời gian để Lan có thể đưa tài liệu ra ngoài an toàn.
“Ngươi không thể chiến thắng được ta,” người đàn ông gằn giọng, đẩy Minh vào góc tường. “Ngươi quá yếu đuối, và ngươi đã dấn thân vào một cuộc chơi mà ngươi không bao giờ hiểu rõ.”
Minh thở hổn hển, mồ hôi lạnh chảy xuống trán. Nhưng đôi mắt anh vẫn sáng rực sự kiên quyết. “Có thể ngươi đúng,” anh nói, giọng điệu bình tĩnh nhưng đầy quyết tâm. “Nhưng ngay cả khi ta không thể đánh bại ngươi, sự thật vẫn sẽ được phơi bày. Các ngươi sẽ phải trả giá.”
Người đàn ông chuẩn bị tung ra đòn cuối cùng, nhưng trước khi hắn kịp hành động, một tiếng nổ lớn vang lên từ phía cửa. Cả Minh và kẻ cầm đầu đều quay lại, nhìn thấy Lan cùng một nhóm người vũ trang tiến vào. Đó là lực lượng cảnh sát, do Lan dẫn đầu, họ đã đến đúng lúc.
“Mọi thứ đã kết thúc, tất cả các người đều bị bắt!” Lan hét lớn, ánh mắt cô đầy sự quyết đoán.
Người đàn ông cầm đầu nhìn quanh, nhận ra tình thế đã thay đổi. Sự tự tin trên khuôn mặt hắn biến mất, thay vào đó là sự giận dữ và hoảng loạn. “Ngươi… làm thế nào mà…?” Hắn lẩm bẩm, nhưng không kịp phản ứng trước khi lực lượng cảnh sát xông tới, khống chế hắn và những kẻ còn lại.
Minh đứng dậy, cố gắng thở đều trở lại. Cô Lan tiến lại gần anh, ánh mắt lo lắng. “Cậu ổn chứ, Minh? Chúng ta đã bắt được tất cả bọn chúng.”
Minh gật đầu, nở nụ cười nhẹ nhõm. “Tôi ổn. Cảm ơn cô, Lan. Nếu không có cô, có lẽ tôi đã không thể làm được.”
Lan mỉm cười, nhưng đôi mắt cô vẫn ánh lên sự lo lắng. “Cậu đã làm rất tốt, Minh. Nhưng cậu phải nghỉ ngơi. Mọi chuyện đã kết thúc, và bây giờ chúng ta phải đảm bảo rằng những gì cậu tìm thấy sẽ được đưa ra ánh sáng.”
Với sự hỗ trợ của Lan và lực lượng cảnh sát, những tài liệu mà Minh thu thập được đã nhanh chóng được đưa ra công khai. Các hoạt động phi pháp trong chợ đêm bị vạch trần, và những kẻ quyền lực đứng sau toàn bộ âm mưu đều bị bắt giữ. Sự thật cuối cùng cũng được phơi bày trước ánh sáng.
Một tuần sau, Minh đứng trên ban công của căn nhà nhỏ của mình, nhìn xuống thành phố đã trở nên yên bình hơn. Cuộc điều tra đã kết thúc, và anh đã hoàn thành nhiệm vụ của mình. Nhưng trong lòng Minh vẫn còn đó những suy nghĩ về những gì anh đã trải qua.
Anh đã đối đầu với những kẻ mạnh mẽ và nguy hiểm, nhưng cuối cùng anh đã chiến thắng không chỉ bằng sức mạnh, mà còn bằng sự kiên trì và quyết tâm phơi bày sự thật. Những trải nghiệm trong chợ đêm đã để lại dấu ấn sâu đậm trong tâm trí Minh, nhưng anh biết rằng mình đã làm điều đúng đắn.
Lan đến thăm Minh, mang theo một tách trà nóng. “Cậu đã làm rất tốt, Minh. Mọi người đều ngưỡng mộ cậu vì lòng dũng cảm và sự kiên trì.”
Minh mỉm cười, nhận lấy tách trà. “Tôi chỉ làm những gì cần phải làm, Lan. Nhưng cảm ơn cô vì đã ở bên tôi trong suốt cuộc hành trình này.”
Lan ngồi xuống cạnh Minh, nhìn ra xa với ánh mắt trầm tư. “Cậu có dự định gì tiếp theo không?”
Minh nhìn lên bầu trời, hít một hơi sâu. “Tôi không biết. Có lẽ tôi sẽ nghỉ ngơi một thời gian, hoặc có thể sẽ tiếp tục công việc điều tra. Nhưng tôi biết rằng, dù đi đâu hay làm gì, tôi sẽ luôn tìm kiếm sự thật và bảo vệ những người vô tội.”
Lan mỉm cười, gật đầu đồng tình. “Cậu là một thám tử tuyệt vời, Minh. Dù có khó khăn thế nào, tôi tin rằng cậu sẽ luôn đứng vững và tiếp tục hành trình của mình.”
Minh nhìn Lan, ánh mắt anh tràn đầy sự biết ơn. “Cảm ơn cô, Lan. Tôi sẽ không bao giờ quên những gì chúng ta đã trải qua cùng nhau.”
Cả hai ngồi lặng lẽ, thưởng thức tách trà trong không khí yên bình của buổi sáng. Cuộc phiêu lưu đã kết thúc, nhưng Minh biết rằng những câu chuyện mới sẽ luôn chờ đợi anh ở phía trước. Và dù có khó khăn nào, anh sẽ không bao giờ từ bỏ cuộc hành trình tìm kiếm sự thật của mình.