Án Mạng Tại Quán Trà - Chương 2
Chương 2: Bao Chửng nhập cuộc
Khi tin tức về vụ án mạng tại quán trà “Thiên Hương” lan rộng, không chỉ người dân Khai Phong mà cả các quan chức cũng bắt đầu xôn xao. Bao Chửng, với danh tiếng là người luôn công minh và chính trực, được người dân gửi gắm niềm tin tuyệt đối trong việc tìm ra sự thật. Ông biết rằng mọi người đang trông chờ vào sự phán xét của mình, và không thể lơ là trong vụ án này.
Trong lúc đó, tại phủ Khai Phong, Bao Chửng đang ngồi trong thư phòng, xem xét những thông tin ban đầu thu thập được từ hiện trường. Trước mặt ông là những giấy tờ tìm thấy trong túi áo của nạn nhân, cùng với chiếc vòng tay có khắc chữ. Ông đã cho người kiểm tra, và chữ khắc trên vòng tay đã được xác định là tên của nạn nhân: Lý Thiên Phúc.
“Đại nhân,” Tiểu Thanh bước vào, cung kính báo cáo. “Chúng tôi đã xác nhận danh tính của nạn nhân. Ông ta là Lý Thiên Phúc, một thương nhân nổi tiếng đến từ phương Nam, vừa mới đến Khai Phong vài ngày trước.”
Bao Chửng gật đầu, đôi mắt sắc sảo của ông nhìn Tiểu Thanh. “Lý Thiên Phúc, thương nhân giàu có từ phương Nam. Một người như vậy đến Khai Phong không phải không có lý do. Ngươi đã tìm hiểu gì thêm về hắn chưa?”
Tiểu Thanh đáp lời, “Theo như thông tin chúng tôi thu thập, Lý Thiên Phúc nổi tiếng là một thương nhân giàu có, nhưng cũng có nhiều kẻ thù trong giới kinh doanh. Ông ta thường xuyên tranh giành các hợp đồng lớn và không ít lần bị đe dọa. Có khả năng vụ giết người này liên quan đến việc làm ăn của ông ta.”
Bao Chửng trầm ngâm một lát rồi nói, “Có lẽ vậy, nhưng chúng ta không nên bỏ qua khả năng khác. Ngươi đã thẩm vấn những người có mặt tại quán trà sáng nay chưa?”
“Đại nhân, tôi đã cho người thẩm vấn lão Trương và một số khách hàng có mặt tại quán trà,” Tiểu Thanh trả lời. “Lão Trương khẳng định rằng ông ta không hề hay biết gì về việc Lý Thiên Phúc sẽ đến quán sáng nay. Ông ta chỉ phát hiện ra cái chết của Lý khi đến mở cửa quán.”
Bao Chửng gật gù, “Lão Trương là người trung thực, nhưng chúng ta vẫn cần phải kiểm tra kỹ lưỡng mọi tình tiết. Còn những người khách khác, có ai khả nghi không?”
Tiểu Thanh lắc đầu, “Hiện tại, tất cả những người được thẩm vấn đều có bằng chứng ngoại phạm, nhưng có một người đặc biệt đáng chú ý: Trương Ngọc Mai, một ca nữ nổi tiếng thường xuyên lui tới quán trà này. Cô ấy khai rằng mình đến để gặp Lý Thiên Phúc để bàn về một khoản đầu tư bí mật.”
Bao Chửng nhíu mày, “Trương Ngọc Mai? Tại sao một ca nữ lại liên quan đến việc đầu tư kinh doanh với một thương nhân như Lý Thiên Phúc?”
Tiểu Thanh cũng tỏ ra nghi ngờ, “Đó chính là điểm đáng ngờ, đại nhân. Tôi đã cho người tiếp tục theo dõi Trương Ngọc Mai để xem có thể tìm thêm manh mối nào từ cô ấy hay không.”
Bao Chửng suy nghĩ một lúc rồi quyết định, “Chúng ta cần phải gặp trực tiếp Trương Ngọc Mai. Có lẽ cô ấy sẽ cho chúng ta biết thêm thông tin về mối quan hệ giữa cô và Lý Thiên Phúc.”
Chiều hôm đó, Bao Chửng và Tiểu Thanh đến nhà của Trương Ngọc Mai. Đó là một ngôi nhà lớn, sang trọng, với vườn hoa tuyệt đẹp bao quanh. Người giúp việc dẫn hai người vào phòng khách, nơi Trương Ngọc Mai đang chờ đợi.
Trương Ngọc Mai là một người phụ nữ xinh đẹp, với dáng vẻ kiêu sa và đôi mắt sắc sảo. Khi thấy Bao Chửng bước vào, cô liền đứng dậy cúi đầu chào.
“Đại nhân, thám tử Tiểu Thanh, không ngờ hai vị lại đích thân đến gặp tôi. Tôi có thể giúp gì cho các ngài?” Giọng cô ngọt ngào nhưng cũng không giấu được sự lo lắng.
Bao Chửng không vòng vo, đi thẳng vào vấn đề, “Chúng tôi đến đây để hỏi cô về mối quan hệ giữa cô và Lý Thiên Phúc. Sáng nay, Lý Thiên Phúc đã chết tại quán trà ‘Thiên Hương’. Cô có thể giải thích tại sao cô lại hẹn gặp ông ta ở đó không?”
Trương Ngọc Mai thoáng giật mình khi nghe đến cái chết của Lý Thiên Phúc, nhưng nhanh chóng lấy lại bình tĩnh. “Tôi thật sự không biết ông ấy đã chết. Sáng nay, tôi đã đến quán trà để gặp ông ta theo lời hẹn, nhưng khi tôi đến, ông ta đã không còn ở đó. Tôi đợi một lúc rồi rời đi.”
“Vậy cô có thể cho chúng tôi biết lý do gặp gỡ giữa cô và ông ta không?” Tiểu Thanh hỏi thêm.
Trương Ngọc Mai do dự một chút trước khi trả lời, “Lý Thiên Phúc là người rất giàu có, và ông ta đã từng đề nghị đầu tư vào một số dự án của tôi. Ông ta muốn tôi mở rộng kinh doanh và đã đề nghị hỗ trợ tài chính. Nhưng… tôi cảm thấy có điều gì đó không ổn, vì vậy tôi muốn gặp ông ta để bàn bạc thêm.”
Bao Chửng nhíu mày, “Vậy có ai biết về cuộc gặp gỡ này không? Hay chỉ có cô và Lý Thiên Phúc?”
Trương Ngọc Mai lắc đầu, “Chỉ có hai chúng tôi. Ông ta rất kín tiếng về các khoản đầu tư của mình, và tôi cũng không muốn gây rắc rối nên đã giữ bí mật.”
Bao Chửng đứng lên, nhìn thẳng vào mắt Trương Ngọc Mai. “Cô Trương, nếu có bất kỳ điều gì khác mà cô chưa nói, tôi mong cô hãy thành thật. Mọi thông tin đều quan trọng trong việc điều tra vụ án này.”
Trương Ngọc Mai hơi cúi đầu, vẻ mặt có phần lo lắng, nhưng cô vẫn giữ vững thái độ. “Tôi đã nói tất cả những gì mình biết, đại nhân. Tôi hy vọng các ngài có thể tìm ra hung thủ và trả lại công bằng cho Lý Thiên Phúc.”
Bao Chửng gật đầu, “Được rồi. Chúng tôi sẽ tiếp tục điều tra. Nếu cần thêm thông tin, chúng tôi sẽ quay lại gặp cô.”
Khi rời khỏi nhà Trương Ngọc Mai, Tiểu Thanh quay sang Bao Chửng, “Đại nhân, cô ta có vẻ đang che giấu điều gì đó. Cô ta rất kín đáo, nhưng cũng rất khôn ngoan.”
Bao Chửng gật đầu, ánh mắt ông sắc sảo hơn bao giờ hết. “Đúng vậy, Tiểu Thanh. Chúng ta cần phải theo dõi cô ta kỹ lưỡng. Một vụ án mạng tại một quán trà nổi tiếng, nạn nhân là một thương nhân giàu có, và liên quan đến một ca nữ có thế lực… Tất cả những điều này đều rất phức tạp. Chúng ta phải thận trọng từng bước.”
Tiểu Thanh gật đầu đồng tình. “Vậy bước tiếp theo là gì, đại nhân?”
Bao Chửng dừng bước, đôi mắt nhìn xa xăm như đang tính toán điều gì đó. “Chúng ta cần tìm hiểu thêm về quá khứ và các mối quan hệ của Lý Thiên Phúc. Ngoài ra, việc kiểm tra kỹ tách trà của nạn nhân và những khách hàng có mặt tại quán trà sáng nay cũng rất quan trọng. Hãy liên lạc với các thương nhân khác để xem họ có biết gì về những hoạt động gần đây của Lý Thiên Phúc.”
Tiểu Thanh cúi đầu, “Tôi sẽ làm ngay, đại nhân.”
Bao Chửng gật đầu, “Đi thôi, chúng ta còn nhiều việc phải làm.”