Án Mạng Tại Quán Trà - Chương 3
Chương 3: Nạn Nhân Là Ai?
Ngày hôm sau, Khai Phong tiếp tục chìm trong bầu không khí ngột ngạt của vụ án mạng bí ẩn tại quán trà “Thiên Hương”. Tin tức về cái chết của Lý Thiên Phúc đã lan rộng, khiến cả giới thương nhân và quan chức đều hoang mang. Ai cũng biết đến danh tiếng của Lý Thiên Phúc, một thương nhân tài ba nhưng cũng đầy mưu mô và tham vọng.
Tại phủ Khai Phong, Bao Chửng và Tiểu Thanh ngồi trong thư phòng, thảo luận về những thông tin mới thu thập được.
“Đại nhân,” Tiểu Thanh bắt đầu, đặt trước mặt Bao Chửng một tập giấy tờ, “Đây là hồ sơ chi tiết về Lý Thiên Phúc. Ông ta sinh ra ở phương Nam, gia đình nghèo khó, nhưng nhờ sự thông minh và quyết đoán, ông ta đã trở thành một trong những thương nhân giàu có nhất khu vực. Ông ta chủ yếu kinh doanh tơ lụa và gỗ quý, nhưng dạo gần đây, ông ta mở rộng sang lĩnh vực đầu tư và cho vay nặng lãi.”
Bao Chửng xem qua tập hồ sơ, gật gù trước những gì Tiểu Thanh thu thập được. “Lý Thiên Phúc là một người đầy tham vọng, không ngại dùng mọi thủ đoạn để đạt được mục đích. Điều này khiến ông ta có không ít kẻ thù trong giới kinh doanh. Nhưng tại sao ông ta lại đến Khai Phong? Và điều gì đã khiến ông ta phải bỏ mạng tại quán trà Thiên Hương?”
“Có lẽ chúng ta nên tìm hiểu thêm về những người mà Lý Thiên Phúc đã tiếp xúc kể từ khi đến Khai Phong,” Tiểu Thanh đề xuất. “Một người như ông ta chắc chắn không đến đây chỉ để thưởng trà.”
Bao Chửng gật đầu, “Chính xác. Nhưng trước tiên, chúng ta cần phải hiểu rõ hơn về những mối quan hệ của ông ta. Chúng ta có thông tin gì về đối thủ cạnh tranh của Lý Thiên Phúc không?”
“Thưa đại nhân, có một người đáng chú ý: Lưu Vĩnh,” Tiểu Thanh trả lời, giọng nghiêm túc. “Lưu Vĩnh là một thương nhân khác, cũng rất giàu có, và đã nhiều lần bị Lý Thiên Phúc đánh bại trong các cuộc đấu thầu. Gần đây, giữa hai người này có những xung đột căng thẳng liên quan đến một hợp đồng cung cấp gỗ quý cho triều đình. Lưu Vĩnh có động cơ rất rõ ràng để muốn loại bỏ Lý Thiên Phúc.”
Bao Chửng nghe xong, trầm ngâm suy nghĩ. “Lưu Vĩnh có thể là một kẻ tình nghi, nhưng chúng ta cần thêm chứng cứ để khẳng định. Việc Trương Ngọc Mai cũng có liên hệ với Lý Thiên Phúc khiến vụ án này càng trở nên phức tạp hơn. Chúng ta không thể loại trừ khả năng rằng còn có những thế lực khác đứng sau vụ án này.”
Sau đó, Bao Chửng và Tiểu Thanh quyết định tìm đến Lưu Vĩnh để thẩm vấn. Biệt phủ của Lưu Vĩnh nằm tại một khu phố sầm uất của Khai Phong, được bảo vệ cẩn mật với lính gác canh giữ khắp nơi. Khi hai người đến nơi, Lưu Vĩnh đã được thông báo và sẵn sàng tiếp đón.
Lưu Vĩnh là một người đàn ông trung niên, dáng người vạm vỡ, mắt sắc như chim ưng. Hắn chào đón Bao Chửng và Tiểu Thanh với nụ cười nhạt, nhưng không giấu được vẻ cảnh giác.
“Bao đại nhân đến thăm nhà tôi thật là một vinh dự,” Lưu Vĩnh nói, giọng điềm tĩnh. “Tôi có thể giúp gì cho ngài?”
Bao Chửng không đáp lại lời chào xã giao, vào thẳng vấn đề, “Ta đến đây để hỏi ngươi về mối quan hệ giữa ngươi và Lý Thiên Phúc.”
Nụ cười của Lưu Vĩnh thoáng chững lại, nhưng hắn vẫn giữ vẻ điềm nhiên. “Lý Thiên Phúc ư? Đúng là ta có quen biết với ông ta. Chúng ta từng là đối thủ cạnh tranh trong kinh doanh, nhưng chuyện đó đã là quá khứ. Hiện tại, ta không có bất kỳ xung đột nào với ông ta.”
“Ngươi nói không có xung đột, nhưng gần đây hai người đã tranh giành hợp đồng cung cấp gỗ quý cho triều đình, đúng không?” Tiểu Thanh hỏi, mắt không rời khỏi Lưu Vĩnh.
Lưu Vĩnh nhếch mép cười khẩy, “Đúng là có chuyện đó, nhưng đó chỉ là việc kinh doanh bình thường. Thắng thua là chuyện thường tình. Ta không có lý do gì để hại ông ta.”
Bao Chửng quan sát kỹ thái độ của Lưu Vĩnh, rồi hỏi tiếp, “Vậy ngươi có biết vì sao Lý Thiên Phúc lại đến Khai Phong không? Ông ta đã chết tại quán trà Thiên Hương, và chúng ta đang điều tra cái chết này.”
Lưu Vĩnh thoáng biến sắc khi nghe đến cái chết của Lý Thiên Phúc, nhưng hắn nhanh chóng lấy lại bình tĩnh. “Ta không hề biết chuyện này. Nếu Lý Thiên Phúc đã chết, đó là điều đáng tiếc, nhưng ta không liên quan gì đến việc này. Ta không gặp ông ta kể từ khi chúng ta chạm mặt lần cuối trong một buổi đấu thầu cách đây một tháng.”
Bao Chửng nhìn thẳng vào mắt Lưu Vĩnh, cố gắng nhận ra bất kỳ dấu hiệu nào của sự dối trá. “Ngươi có ai có thể làm chứng cho lời ngươi nói không?”
Lưu Vĩnh bình tĩnh trả lời, “Tất nhiên, ta luôn có người làm chứng cho mọi việc làm của mình. Ngày hôm qua, ta đã ở nhà cả ngày với vợ con. Nếu các ngài muốn, ta có thể mời họ ra để làm chứng.”
Bao Chửng gật đầu, “Tốt, nhưng chúng ta sẽ tự xác minh điều đó. Ngươi không cần phải lo lắng. Chúng ta sẽ tiếp tục điều tra vụ án này, và nếu ngươi có bất kỳ liên quan nào, chắc chắn ngươi sẽ phải chịu trách nhiệm.”
Lưu Vĩnh cúi đầu, vẻ mặt lạnh lùng, “Tôi sẵn sàng hợp tác với đại nhân trong việc điều tra. Nếu tôi biết thêm điều gì, tôi sẽ lập tức báo cho ngài.”
Khi rời khỏi nhà Lưu Vĩnh, Tiểu Thanh không giấu được sự lo lắng, “Đại nhân, Lưu Vĩnh có vẻ rất bình tĩnh, nhưng tôi cảm thấy hắn đang che giấu điều gì đó.”
Bao Chửng gật đầu, “Đúng vậy, Tiểu Thanh. Hắn quá bình tĩnh, điều đó khiến ta nghi ngờ. Chúng ta cần tiếp tục theo dõi hắn. Nhưng ngoài ra, chúng ta cũng cần tìm hiểu thêm về những hoạt động của Lý Thiên Phúc trong những ngày cuối cùng của ông ta. Ta không tin rằng một vụ án phức tạp như thế này chỉ đơn giản là một mối thù kinh doanh.”
“Vậy chúng ta sẽ làm gì tiếp theo, đại nhân?” Tiểu Thanh hỏi.
Bao Chửng trầm ngâm một lát, rồi đáp, “Hãy kiểm tra lại mọi thông tin liên quan đến các cuộc gặp gỡ của Lý Thiên Phúc trước khi chết, đặc biệt là về những khoản đầu tư mà ông ta đang thực hiện. Và đừng quên theo dõi kỹ lưỡng mọi động tĩnh của Lưu Vĩnh. Có thể chúng ta sẽ tìm ra manh mối từ những kẻ xung quanh hắn.”
Tiểu Thanh gật đầu đồng tình, “Tôi sẽ thực hiện ngay, đại nhân. Chúng ta sẽ sớm làm sáng tỏ vụ án này.”
Bao Chửng nhìn xa xăm, ánh mắt kiên quyết. Ông biết rằng còn nhiều điều chưa được hé lộ trong vụ án này, và ông sẽ không ngừng nghỉ cho đến khi công lý được thực thi.