Án Mạng Trên Cầu - Chương 1
Chương 1: Xuyên Không Kỳ Bí
Tiểu Bảo, trong bộ vest lịch lãm, bước ra khỏi tòa án với gương mặt đắc thắng. Vụ án mà anh vừa thắng là một trong những vụ phức tạp nhất mà anh từng đảm nhiệm. Đứng bên ngoài, đồng nghiệp và bạn bè vây quanh anh, chúc mừng chiến thắng. Trong tiếng hò reo và những lời khen ngợi, anh chỉ mỉm cười, khiêm tốn nhưng đầy tự tin.
“Anh thật tài giỏi, Tiểu Bảo! Thêm một chiến thắng nữa rồi!” Một người đồng nghiệp vỗ vai anh.
Tiểu Bảo chỉ gật đầu, ánh mắt nhìn xa xăm. “Cảm ơn mọi người, nhưng tôi còn nhiều việc phải làm. Thành công hôm nay chỉ là bước khởi đầu thôi.”
Sau buổi tiệc mừng diễn ra vui vẻ, Tiểu Bảo lái xe về nhà giữa màn đêm tĩnh lặng. Bất ngờ, bầu trời đen tối bừng sáng với những tia chớp xé ngang, gió thổi ào ạt làm cây cối hai bên đường nghiêng ngả. Cảm giác bất an dâng lên trong lòng anh. Đột nhiên, một luồng sáng trắng chói mắt bao phủ xung quanh. Anh hét lên nhưng không thể nghe thấy âm thanh của chính mình. Tất cả mờ đi, rồi rơi vào hư vô.
Khi mở mắt ra, Tiểu Bảo thấy mình đang nằm trên một cây cầu đá rộng lớn, dưới ánh nắng mặt trời chói chang. Cảm giác đầu tiên anh nhận thấy là sự bất thường. Anh nhìn xung quanh, thấy những con đường đất và những người mặc trang phục cổ xưa, hoàn toàn khác biệt với thế giới hiện đại anh vừa rời bỏ.
“Chuyện… chuyện gì đang xảy ra?” Tiểu Bảo thì thầm, tay dụi mắt, nhưng khung cảnh trước mặt vẫn không thay đổi.
Anh đứng dậy, lảo đảo bước đi giữa những người qua lại. Xung quanh, tiếng la hét đột ngột vang lên. Tiểu Bảo quay lại và giật mình khi thấy một xác chết nằm giữa cây cầu, máu từ vết thương trên người nạn nhân lan ra xung quanh. Người dân tụ tập, kinh hãi chỉ trỏ.
“Án mạng! Có người bị giết!” Một phụ nữ hét lớn, hai tay che miệng.
Tiểu Bảo sững sờ nhìn thi thể. Anh tiến đến gần hơn để quan sát. Một bản năng nghề nghiệp mách bảo anh phải kiểm tra tình hình. Đôi mắt pháp lý sắc bén của anh bắt đầu phân tích: nạn nhân là một người đàn ông trung niên, trang phục phú hộ, bị đâm từ phía sau. Nhưng khi anh định xem xét kỹ hơn, đám đông bắt đầu xô đẩy và la hét.
“Đứng lại!” Một giọng nói uy quyền vang lên. Các quan binh trang phục cổ đại nhanh chóng xuất hiện, chặn lối ra của Tiểu Bảo.
Một người chỉ huy, rõ ràng là quan chức cấp cao, bước tới. Hắn liếc nhìn Tiểu Bảo với ánh mắt lạnh lùng, rồi giơ tay ra hiệu cho binh lính. “Bắt hắn! Hắn là kẻ tình nghi!”
“Khoan đã! Tôi không liên quan đến chuyện này!” Tiểu Bảo phản ứng, nhưng các quan binh không nghe, họ nhanh chóng bao vây anh. “Tôi chỉ vừa mới đến đây thôi, tôi không biết chuyện gì cả!”
Người chỉ huy, một người đàn ông trung niên với gương mặt sắt đá, nhìn thẳng vào mắt Tiểu Bảo, không có chút cảm thông. “Ngươi có mặt ở hiện trường án mạng, không ai thoát khỏi được điều tra cả.”
“Nhưng tôi không phải kẻ giết người!” Tiểu Bảo giận dữ hét lên, nhưng mọi thứ dường như vô ích. Một trong những binh lính trói tay anh lại, kéo anh đi về phía ngục thất.
Trên đường bị áp giải, Tiểu Bảo cố gắng giữ bình tĩnh. Anh hiểu rằng mọi chuyện không đơn giản như vẻ bề ngoài. Là một luật sư, anh biết rằng bất kỳ lời nói hay hành động nào lúc này cũng có thể quyết định số phận của mình. Dù hoảng loạn, nhưng anh phải tìm ra cách để thoát khỏi tình huống khó khăn này.
“Nghe này, tôi không phải người ở đây. Tôi không biết đây là đâu, và tôi thậm chí còn không biết tại sao mình lại xuất hiện ở chỗ này.” Tiểu Bảo cố gắng nói với người chỉ huy.
Người chỉ huy nhếch mép cười khinh bỉ. “Ngươi nghĩ ta ngu sao? Cái lý do đó có thể lừa được ai chứ? Tất cả đều sẽ được điều tra rõ ràng.”
Anh bị lôi vào một căn phòng nhỏ tối tăm và bị ném mạnh xuống nền đất lạnh lẽo. Các quan binh khóa cửa, bỏ mặc anh trong bóng tối.
“Chết tiệt!” Tiểu Bảo thì thầm, cố gắng đứng dậy. Trong đầu anh xoay vòng các suy nghĩ. “Đây là thời kỳ nào? Và tại sao mình lại ở đây?”
Một lúc sau, cánh cửa mở ra. Một người lính trẻ tiến vào, khuôn mặt có chút lo lắng. “Ngươi thực sự không phải là người gây án sao?”
“Ta đã nói rồi, ta không liên quan!” Tiểu Bảo nói với vẻ bực bội. “Ta là luật sư. Không ai trong số các ngươi hiểu điều đó là gì, nhưng ta có thể giúp điều tra nếu các ngươi cho ta cơ hội.”
Người lính trẻ nhìn Tiểu Bảo một lúc lâu, rồi quay người bước ra ngoài. “Ta sẽ báo lại với quan trên.”
Trong căn phòng tối, Tiểu Bảo lặng lẽ tự nhủ: “Phải tìm ra cách để chứng minh sự vô tội của mình. Nếu không, mình sẽ chết ở nơi này mà không biết tại sao.” Anh ngồi xuống, đầu óc căng thẳng nhưng đầy quyết tâm. Dù không biết lý do tại sao anh lại bị cuốn vào thế giới này, nhưng Tiểu Bảo hiểu rằng chỉ có kỹ năng phá án của mình mới có thể giúp anh sống sót.
Chương 1 kết thúc với cảnh Tiểu Bảo đối mặt với một thế giới xa lạ, nơi anh bị nghi ngờ là thủ phạm của một vụ án mạng. Những kỹ năng và kiến thức hiện đại là cơ hội duy nhất giúp anh giải quyết mọi chuyện, và hành trình phá án kỳ bí của anh chỉ mới bắt đầu.