Án Mạng Trên Con Đường Tơ Lụa - Chương 1
Chương 1: Hành trình vượt thời gian
Trong căn phòng nhỏ đầy sách vở và thiết bị bí ẩn, Thám tử Lâm đứng trước tấm gương kỳ diệu, một trong những công cụ xuyên không quý giá nhất mà anh sở hữu. Tấm gương này không chỉ phản chiếu hình ảnh mà còn là cánh cổng kết nối với những thời đại xa xưa. Lâm chỉnh lại áo choàng, kiểm tra túi đồ chứa các vật dụng cần thiết trước khi khởi hành. Trong lòng anh tràn đầy quyết tâm, nhưng không thiếu chút căng thẳng.
“Đường triều, năm 732,” Lâm thì thầm, đôi mắt chăm chú nhìn vào gương. “Một vụ án mạng trên con đường tơ lụa, giữa những thương nhân quyền lực. Thời đại đầy thịnh vượng nhưng cũng ẩn chứa nhiều âm mưu đen tối.”
Một luồng sáng xanh nhạt từ tấm gương chiếu ra, cuốn lấy cơ thể Lâm và dần dần kéo anh vào không gian vô tận. Thế giới xung quanh anh xoay tròn, hình ảnh mờ dần, rồi bỗng chốc, Lâm thấy mình đứng giữa một thành phố phồn hoa với những ngôi nhà cổ kính, đường phố đông đúc, và tiếng rao bán nhộn nhịp.
“Thành Trường An,” Lâm thì thầm, nhận ra nơi mình vừa đặt chân đến. Không gian thoáng đãng và phong cảnh thanh bình che giấu sự phức tạp của nơi này. Anh hít một hơi sâu, cảm nhận mùi hương của gia vị, vải lụa, và cả mùi của những bí mật chưa được tiết lộ.
Vừa bước đi, Lâm bắt gặp một đám đông đang tụ tập bên lề đường. Họ bàn tán xôn xao về một sự việc xảy ra đêm qua. Anh bước tới gần và lắng nghe.
“Ngươi nghe tin gì chưa? Thương nhân Li Bai bị giết chết một cách tàn nhẫn!” một người đàn ông lớn tuổi nói với giọng lo lắng.
“Thật sao? Li Bai sao? Ông ta là người giàu có và nổi tiếng lắm, ai mà dám ra tay chứ?” một phụ nữ đứng bên cạnh thở dài.
“Nghe nói cái chết của ông ta rất kỳ lạ, không có dấu hiệu của xô xát hay trộm cướp. Chỉ thấy xác ông ta nằm trên giường, miệng còn mấp máy điều gì đó trước khi trút hơi thở cuối cùng,” người đàn ông tiếp tục, ánh mắt toát lên sự sợ hãi.
Nghe thấy thế, Lâm nhanh chóng di chuyển đến hiện trường vụ án. Đó là một trạm dừng chân trên con đường tơ lụa, nơi các thương nhân thường nghỉ ngơi trước khi tiếp tục hành trình dài của họ.
Khi Lâm đến nơi, anh thấy quan binh địa phương đang điều tra, nhưng có vẻ như họ không tìm ra được manh mối gì. Anh tiến tới một người trong số họ, cố gắng thu thập thêm thông tin.
“Xin chào, ta là Lâm, một người đi đường. Nghe nói có vụ án mạng ở đây, liệu ta có thể giúp được gì không?” Lâm hỏi với giọng điềm tĩnh.
Viên quan binh ngước nhìn Lâm, vẻ mặt có chút ngờ vực nhưng cuối cùng cũng gật đầu. “Ta là Trương Đại Nhân, chịu trách nhiệm điều tra vụ án này. Nếu ngươi có thể giúp, ta sẽ rất cảm kích.”
“Vậy hãy cho ta biết về tình hình của Li Bai lúc phát hiện,” Lâm yêu cầu, ánh mắt nghiêm túc.
“Ông ta được phát hiện nằm trên giường trong căn phòng khóa kín. Không có dấu hiệu cửa bị cạy, đồ đạc không bị xáo trộn. Kỳ lạ nhất là trước khi chết, ông ta đã cố gắng nói điều gì đó nhưng không ai hiểu được,” Trương Đại Nhân giải thích.
Lâm gật đầu, anh bước vào căn phòng mà Li Bai đã chết. Ánh sáng le lói từ bên ngoài chiếu vào qua cửa sổ, tạo nên bầu không khí u ám. Căn phòng được bày trí đơn giản, nhưng những vật dụng trong đó đều toát lên vẻ giàu sang. Trên giường, vết máu nhỏ chỉ còn lại chút dấu vết, nhưng đủ để Lâm biết được vị trí của nạn nhân.
Lâm cẩn thận kiểm tra từng góc của căn phòng, đôi mắt anh quét qua từng chi tiết nhỏ. Đột nhiên, anh dừng lại trước một chiếc bàn nhỏ cạnh giường. Trên đó có một cuốn sổ tay bằng da, bên cạnh là một chiếc bút lông vẫn còn mực.
“Trương Đại Nhân, ngài có biết cuốn sổ này thuộc về ai không?” Lâm hỏi, cầm cuốn sổ lên.
“Đó là của Li Bai, ông ta thường ghi chép lại những giao dịch và công việc hàng ngày vào đây,” Trương Đại Nhân trả lời.
Lâm mở cuốn sổ ra, lật qua từng trang một cách cẩn thận. Những trang cuối cùng đầy những dòng chữ nguệch ngoạc, khác hẳn với những trang trước. “Có điều gì đó đã khiến ông ta hoảng sợ trước khi chết,” Lâm suy nghĩ, rồi anh nhìn vào chiếc bút lông, nhận thấy đầu bút bị vỡ một cách bất thường.
“Trước khi chết, ông ta đã cố gắng viết điều gì đó,” Lâm nói, trong lòng nảy ra một giả thuyết. “Nhưng bị gián đoạn.”
“Ngươi nghĩ ông ta muốn truyền đạt điều gì?” Trương Đại Nhân hỏi, vẻ mặt nghi ngờ nhưng cũng đầy hy vọng.
Lâm không trả lời ngay. Anh nhìn ra ngoài cửa sổ, nơi ánh mặt trời đang dần lặn, mang theo bóng tối che phủ cả thành phố. “Chúng ta cần kiểm tra những người đã gặp ông ta trước khi chết. Chắc chắn có ai đó trong số họ liên quan.”
Trương Đại Nhân gật đầu, ra hiệu cho lính của mình bắt đầu tra hỏi các thương nhân khác. Lâm đứng yên, trong lòng tràn đầy câu hỏi. Vụ án này không đơn giản chỉ là một vụ giết người thông thường. Có thứ gì đó ẩn sâu trong lòng của vụ án này, một bí mật mà có lẽ đã theo Li Bai xuống mồ.
Khi màn đêm buông xuống, Lâm biết rằng cuộc hành trình lần này sẽ không dễ dàng. Những manh mối mờ nhạt, những bí ẩn chưa được giải đáp, tất cả đang chờ đợi anh khám phá. Và anh sẽ không dừng lại cho đến khi tìm ra sự thật, dù cho sự thật đó có thể đẩy anh vào những nguy hiểm khôn lường.