Án Mạng Trên Con Đường Tơ Lụa - Chương 10
Chương 10: Sự thật và công lý
Sau khi bắt giữ Tôn Đạt và đảm bảo rằng chiếc nhẫn ngọc bích được cất giữ an toàn, Lâm trở về kinh thành với lòng nhẹ nhõm. Anh biết rằng cuộc hành trình đầy gian nan trên con đường tơ lụa đã kết thúc, và giờ là lúc đưa mọi thứ ra ánh sáng, mang lại công lý cho những người đã bị hại.
Trở lại kinh thành, Lâm ngay lập tức gặp gỡ các quan chức cấp cao để báo cáo về vụ án. Trong một buổi họp kín tại triều đình, Lâm kể lại toàn bộ câu chuyện, từ việc Li Bai bị sát hại cho đến âm mưu chiếm đoạt con đường tơ lụa của Tôn Đạt và những đồng bọn của hắn.
Các quan chức chăm chú lắng nghe, khuôn mặt họ lộ rõ sự kinh ngạc và lo lắng. Cuối cùng, một trong những vị quan trọng nhất trong triều đình, Trương Đại Nhân, đứng lên phát biểu.
“Lâm công tử, ngươi đã làm rất tốt trong việc ngăn chặn một âm mưu vô cùng nguy hiểm. Nếu không có sự dũng cảm và tài trí của ngươi, không biết con đường tơ lụa sẽ rơi vào tay ai và hậu quả sẽ nghiêm trọng đến mức nào,” Trương Đại Nhân nói, giọng nói đầy uy quyền nhưng cũng không kém phần kính trọng.
Lâm cúi đầu cảm ơn, nhưng anh biết rằng chiến thắng này không chỉ là của riêng mình. “Thưa các vị, đây là nỗ lực của cả một đội ngũ. Nếu không có sự hỗ trợ của Trương Đại Nhân và các đồng đội khác, ta đã không thể hoàn thành nhiệm vụ này. Nhưng điều quan trọng nhất là chúng ta đã ngăn chặn được một âm mưu khủng khiếp, và giờ là lúc đưa những kẻ có tội ra trước công lý.”
“Ngươi nói đúng,” Trương Đại Nhân tiếp lời. “Chúng ta sẽ tiến hành phiên tòa để xét xử Tôn Đạt và đồng bọn của hắn. Những kẻ đã gây ra tội ác sẽ phải trả giá đắt cho những gì chúng đã làm.”
Phiên tòa được tổ chức vài ngày sau đó, tại một trong những công đường lớn nhất của kinh thành. Dân chúng từ khắp nơi đến để chứng kiến cuộc xét xử, và tin tức về âm mưu bị vạch trần đã lan rộng khắp nơi. Tôn Đạt bị dẫn ra trước tòa, cùng với những đồng bọn của hắn. Khuôn mặt hắn lộ rõ vẻ mệt mỏi và sợ hãi, nhưng ánh mắt vẫn còn đầy sự thách thức.
Trong phiên tòa, Lâm được mời lên làm nhân chứng chính, kể lại toàn bộ vụ việc một cách chi tiết. Từng lời nói của anh đều vạch trần sự thật, khiến Tôn Đạt và đồng bọn không thể chối cãi.
Tôn Đạt cố gắng tự bào chữa, nhưng mọi lời biện hộ của hắn đều bị bác bỏ bởi những chứng cứ rõ ràng và lời khai của các nhân chứng khác. Cuối cùng, hắn phải cúi đầu nhận tội. Hắn và đồng bọn bị kết án tử hình vì tội ác của mình.
Khi bản án được tuyên, Lâm đứng lặng nhìn Tôn Đạt. Dù biết rằng công lý đã được thực thi, nhưng trong lòng anh vẫn có chút tiếc nuối. Tôn Đạt đã bị lòng tham và quyền lực làm mờ mắt, dẫn đến cái kết thảm khốc cho chính mình và những người xung quanh.
Sau phiên tòa, Lâm trở về nhà, nhưng lần này anh không cảm thấy nặng nề như trước. Anh biết rằng mình đã hoàn thành nhiệm vụ, và bây giờ là lúc nghỉ ngơi sau những ngày tháng căng thẳng.
Buổi tối hôm đó, Lâm ngồi bên bàn, mở một cuốn sách cũ về lịch sử và văn hóa của con đường tơ lụa. Khi đọc những dòng chữ cổ xưa, anh cảm thấy lòng mình tràn đầy sự bình yên. Anh đã đối mặt với những thử thách lớn, nhưng anh biết rằng con đường phía trước vẫn còn nhiều điều chờ đợi.
Bỗng nhiên, có tiếng gõ cửa vang lên. Lâm đứng dậy và mở cửa, thấy Trương Đại Nhân đang đứng bên ngoài với một nụ cười nhẹ.
“Lâm huynh, ta chỉ muốn đến chúc mừng ngươi một lần nữa. Ngươi đã làm rất tốt,” Trương Đại Nhân nói.
Lâm mỉm cười, mời Trương Đại Nhân vào nhà. Cả hai ngồi xuống bên bàn, thưởng thức chén trà nóng.
“Ngươi có dự định gì cho tương lai chưa, Lâm huynh?” Trương Đại Nhân hỏi, ánh mắt đầy sự quan tâm.
Lâm suy nghĩ một lúc, rồi đáp: “Ta nghĩ rằng mình sẽ tiếp tục con đường này. Luôn có những âm mưu, những bí mật và những kẻ ác cần phải đối mặt. Ta sẽ không dừng lại cho đến khi công lý được thực thi cho tất cả mọi người.”
Trương Đại Nhân gật đầu, vẻ mặt đầy tôn trọng. “Ngươi thực sự là một người bảo vệ công lý. Ta tin rằng với tài trí và lòng quyết tâm của ngươi, không có kẻ xấu nào có thể trốn tránh được. Ta hy vọng rằng chúng ta sẽ còn nhiều dịp cùng nhau hợp tác.”
Lâm mỉm cười, cảm thấy lòng mình tràn đầy sự tự hào và động lực. “Ta cũng hy vọng vậy, Trương Đại Nhân. Công lý không bao giờ là dễ dàng, nhưng nó luôn đáng để đấu tranh.”
Cả hai người tiếp tục trò chuyện, nhưng trong lòng Lâm, anh đã sẵn sàng cho cuộc hành trình tiếp theo. Anh biết rằng dù cho những thử thách có lớn đến đâu, anh vẫn sẽ luôn đứng về phía công lý và sự thật. Và như vậy, cuộc hành trình của Lâm vẫn sẽ tiếp tục, trên con đường bảo vệ lẽ phải, đưa ánh sáng vào những nơi tối tăm nhất của thế giới này.