Án Mạng Trên Con Đường Tơ Lụa - Chương 2
Chương 2: Người thương nhân xấu số
Lâm thức dậy vào sáng hôm sau với tâm trạng nặng nề. Những suy nghĩ về vụ án của Li Bai cứ đeo bám anh cả đêm, khiến anh không thể ngủ yên. Trời vừa rạng sáng, anh đã lập tức đến trạm dừng chân nơi các thương nhân đang nghỉ ngơi. Những cỗ xe chở đầy hàng hóa quý giá xếp thành hàng dài, và không khí nơi đây vẫn còn vương vấn chút lo lắng, hồi hộp sau cái chết của Li Bai.
Lâm gặp lại Trương Đại Nhân ở lối vào. Ông đang chỉ đạo lính của mình kiểm tra hành lý của các thương nhân. “Lâm huynh, ta đã sắp xếp cho ngươi gặp các thương nhân từng tiếp xúc với Li Bai trước khi ông ta bị giết. Họ đều đang ở trong phòng chờ.”
Lâm gật đầu, đi theo Trương Đại Nhân đến căn phòng rộng lớn, nơi các thương nhân đang ngồi đợi. Căn phòng tràn ngập sự căng thẳng. Các thương nhân ngồi lặng lẽ, ánh mắt cảnh giác, không ai dám trao đổi với nhau.
Lâm bước vào và quét mắt qua từng người. Có năm thương nhân chính trong đoàn, mỗi người đều có dáng vẻ khác biệt, nhưng tất cả đều toát lên sự giàu có và quyền lực.
“Xin chào, tôi là Lâm, được mời đến điều tra vụ án của Li Bai. Tôi sẽ hỏi từng người một vài câu,” Lâm bắt đầu, giọng điềm tĩnh nhưng đầy uy lực.
Người đầu tiên bước lên là một người đàn ông trung niên với khuôn mặt đầy nếp nhăn, dáng vẻ lịch lãm nhưng có chút gì đó mệt mỏi. Ông tự giới thiệu mình là Vương Thái, một thương nhân buôn bán vải lụa.
“Ông Vương, ông có biết gì về mối quan hệ giữa mình và Li Bai không?” Lâm hỏi, đôi mắt không rời khỏi người đối diện.
Vương Thái cười nhạt, “Li Bai và tôi là đối tác lâu năm. Chúng tôi thường giao dịch với nhau, không có vấn đề gì lớn. Ông ta là người cứng rắn nhưng công bằng.”
Lâm gật đầu, rồi hỏi tiếp, “Lần cuối ông gặp Li Bai là khi nào?”
“Đêm hôm trước khi ông ta chết. Chúng tôi đã có một cuộc trò chuyện ngắn về lô hàng lụa mới nhận. Ông ta có vẻ lo lắng, nhưng không nói rõ lý do,” Vương Thái trả lời, đôi mắt thoáng chút lo âu.
Lâm ghi nhận lời khai của Vương Thái rồi chuyển sang người tiếp theo. Người này là một phụ nữ trẻ, với vẻ ngoài quý phái và đầy quyến rũ. Bà tự giới thiệu mình là Lý Ngọc, một thương nhân chuyên buôn bán trang sức quý giá.
“Lý phu nhân, bà có thể cho tôi biết mối quan hệ giữa bà và Li Bai không?” Lâm hỏi, đôi mắt quan sát từng biểu hiện nhỏ nhất trên khuôn mặt bà.
Lý Ngọc mỉm cười, nhưng nụ cười ấy không chạm tới đôi mắt. “Li Bai là một người mua thường xuyên của tôi. Ông ta rất ưa thích các món trang sức hiếm và thường xuyên đặt hàng từ tôi.”
“Lần cuối bà gặp ông ta là khi nào?” Lâm hỏi tiếp.
“Tôi đã gặp ông ta vào buổi chiều trước khi ông ta chết. Ông ta đã mua một món trang sức mới từ tôi, một chiếc nhẫn bằng ngọc bích. Ông ta có vẻ rất thích nó, nhưng tôi không nhận thấy có điều gì khác lạ,” Lý Ngọc nói, giọng bình tĩnh nhưng ẩn chứa sự cẩn trọng.
Lâm cảm thấy có điều gì đó không ổn trong lời nói của Lý Ngọc, nhưng anh vẫn giữ im lặng và tiếp tục hỏi những người còn lại. Người tiếp theo là một người đàn ông cao lớn, rắn rỏi, tên là Tôn Đạt. Ông ta là thương nhân buôn bán gia vị và thuốc men, khuôn mặt lạnh lùng nhưng đầy quyền lực.
“Tôn ông, ông có biết gì về việc Li Bai đã gặp ai trước khi chết không?” Lâm hỏi.
“Không nhiều. Tôi chỉ biết ông ta đã gặp vài người trong đoàn, có lẽ là để bàn bạc về lô hàng của mình. Chúng tôi không có quan hệ thân thiết, chỉ là đối tác trên con đường này,” Tôn Đạt trả lời, giọng trầm ổn.
Lâm tiếp tục ghi chép, nhưng trong lòng bắt đầu cảm thấy bức tranh vụ án ngày càng rối rắm. Những lời khai có vẻ hợp lý, nhưng anh biết rằng sự thật không bao giờ đơn giản như vậy.
Người thứ tư là Trần Quang, một thương nhân buôn bán trà và các loại dược liệu quý hiếm. Ông ta có vẻ ngoài hiền lành, nhưng ánh mắt lại sắc sảo như chim ưng.
“Lần cuối ông gặp Li Bai là khi nào, Trần ông?” Lâm hỏi.
“Chúng tôi đã gặp nhau trong buổi tiệc tối của đoàn thương nhân. Ông ta có vẻ hơi xa cách, không như mọi khi, nhưng tôi nghĩ đó là do mệt mỏi sau chuyến đi dài,” Trần Quang trả lời, giọng nói nhẹ nhàng nhưng đầy uy quyền.
Người cuối cùng là một thương nhân tên Triệu Phúc, người trẻ nhất trong đoàn, nổi tiếng với việc buôn bán lụa và đồ sứ. Khuôn mặt anh ta lộ rõ vẻ căng thẳng, đôi mắt liên tục nhìn quanh như đang tìm kiếm một lối thoát.
“Triệu huynh, ngươi có điều gì muốn chia sẻ về cái chết của Li Bai không?” Lâm hỏi, ánh mắt sắc bén.
Triệu Phúc nuốt nước bọt, giọng nói có chút run rẩy, “Tôi… tôi không biết gì nhiều. Tôi chỉ là người mới, chưa có nhiều kinh nghiệm trong việc buôn bán lớn như thế này. Li Bai… ông ta luôn là người khó tính, nhưng tôi không nghĩ rằng điều đó có thể khiến ai đó muốn giết ông ta.”
Lâm chăm chú nhìn Triệu Phúc, nhận thấy sự lo lắng quá mức của anh ta. Có thể đó là do sợ hãi, hoặc có thể anh ta đang che giấu điều gì đó.
Cuộc thẩm vấn kết thúc, Lâm bước ra ngoài với đầu óc ngổn ngang những suy nghĩ. Những lời khai của các thương nhân không hề rõ ràng, và tất cả đều có lý do để liên quan đến vụ án này. Nhưng ai trong số họ mới thực sự là kẻ giết người? Liệu còn bí mật nào chưa được tiết lộ?
Trước khi rời khỏi, Lâm quay lại nhìn các thương nhân đang ngồi trong căn phòng, ánh mắt anh dừng lại ở Lý Ngọc và Triệu Phúc lâu hơn một chút. Một kế hoạch bắt đầu hình thành trong đầu anh, và anh biết rằng cần phải làm rõ thêm những nghi ngờ này trước khi có thể tiến xa hơn trong vụ án.
“Trương Đại Nhân, ta cần thêm thời gian để kiểm tra những vật dụng cá nhân của Li Bai. Có thể điều đó sẽ giúp chúng ta tiến gần hơn đến sự thật,” Lâm nói khi bước ra khỏi phòng.
Trương Đại Nhân gật đầu, “Ta sẽ sắp xếp để ngươi có thể kiểm tra kỹ hơn. Hy vọng chúng ta có thể sớm giải quyết được vụ án này.”
Lâm mỉm cười, nhưng trong lòng vẫn còn nhiều băn khoăn. Anh biết rằng vụ án này sẽ không dễ dàng như những gì anh từng trải qua trước đây. Nhưng chính sự phức tạp ấy mới kích thích anh, khiến anh quyết tâm hơn bao giờ hết trong việc tìm ra sự thật, dù cho phải đối mặt với bao nhiêu khó khăn phía trước.