Án Mạng Trên Con Đường Tơ Lụa - Chương 3
Chương 3: Bóng ma của sự nghi ngờ
Sau khi rời khỏi cuộc thẩm vấn, Lâm trở lại căn phòng nơi Li Bai đã bị giết. Anh biết rằng manh mối quan trọng có thể vẫn còn ẩn giấu đâu đó trong căn phòng này. Anh bắt đầu lục tìm trong các vật dụng cá nhân của Li Bai, bắt đầu với chiếc rương gỗ chạm trổ tinh xảo được đặt ngay góc phòng.
Bên trong rương, Lâm tìm thấy các loại giấy tờ, tài liệu liên quan đến việc buôn bán của Li Bai. Nhưng điều thu hút sự chú ý của anh nhất là một cuộn giấy nhỏ, được cuốn gọn gàng và buộc lại bằng sợi dây lụa đỏ. Lâm mở cuộn giấy ra, và những dòng chữ bên trong khiến anh không khỏi kinh ngạc.
“Đây là danh sách các thương nhân nợ tiền Li Bai… Tất cả đều là những người đã gặp ông ta trước khi chết,” Lâm tự nói với chính mình, đôi mắt ánh lên sự sắc bén.
Những cái tên trên danh sách đều là những thương nhân mà anh vừa thẩm vấn: Vương Thái, Lý Ngọc, Tôn Đạt, Trần Quang, và Triệu Phúc. Tất cả đều nợ Li Bai một số tiền lớn. Lâm lặng lẽ gấp lại cuộn giấy và đặt vào túi áo, trong đầu bắt đầu hình thành một giả thuyết mới.
“Kẻ giết người có thể đã bị Li Bai đe dọa hoặc ép buộc phải trả nợ. Nhưng ai trong số họ có đủ động cơ để ra tay?” Lâm suy nghĩ, đôi mắt đăm chiêu nhìn ra ngoài cửa sổ.
Một tiếng gõ cửa nhẹ vang lên, kéo Lâm trở về thực tại. Anh quay lại, thấy Trương Đại Nhân bước vào với vẻ mặt nghiêm trọng.
“Lâm huynh, ta vừa nhận được tin có người thấy một người lạ mặt lén lút rời khỏi căn phòng của Li Bai vào đêm ông ta bị giết. Người này không thuộc đoàn thương nhân, nhưng chưa ai có thể xác định rõ hắn là ai,” Trương Đại Nhân thông báo, giọng đầy lo lắng.
Lâm lập tức nhận thấy đây có thể là một manh mối quan trọng. “Chúng ta có biết gì về người lạ mặt đó không? Hắn đã đi đâu?”
“Không ai biết chính xác, nhưng người ta nói rằng hắn đi về phía tây, có thể đã rời khỏi thành phố. Ta đã cho người truy tìm, nhưng hiện chưa có kết quả,” Trương Đại Nhân trả lời.
Lâm suy nghĩ một lúc, rồi quay sang Trương Đại Nhân. “Ta cần thêm thông tin về người lạ mặt đó. Hãy tìm những ai đã thấy hắn và hỏi thêm chi tiết. Có thể hắn chính là người đã giết Li Bai hoặc ít nhất cũng liên quan đến vụ án này.”
Trương Đại Nhân gật đầu và rời đi ngay lập tức, để lại Lâm một mình với những suy nghĩ chồng chất. Lâm biết rằng vụ án này không chỉ đơn thuần là một vụ giết người vì tiền bạc. Có thể có những động cơ khác, sâu xa hơn và nguy hiểm hơn đang ẩn sau bức màn bí ẩn này.
Đêm hôm đó, khi mọi người đã chìm vào giấc ngủ, Lâm quyết định hành động. Anh lặng lẽ rời khỏi phòng và đến khu chợ đêm của Trường An, nơi mà anh tin rằng sẽ tìm thấy thêm manh mối về người lạ mặt.
Khu chợ đêm tấp nập, ánh đèn lồng chiếu sáng cả một khu phố dài, nơi người ta buôn bán từ đồ ăn, gia vị, đến các món đồ xa xỉ. Lâm đi qua từng gian hàng, quan sát kỹ lưỡng từng người một. Bất chợt, anh thấy một bóng người lạ lướt qua một góc phố hẹp, bước đi nhanh chóng và đầy vội vã.
“Là hắn sao?” Lâm tự hỏi, rồi không chần chừ, anh lập tức bám theo.
Bóng người lạ mặt di chuyển linh hoạt qua các ngõ hẻm tối tăm của thành Trường An, như thể quen thuộc với mọi ngóc ngách của thành phố này. Lâm phải hết sức cẩn trọng để không bị phát hiện, đồng thời vẫn giữ khoảng cách vừa đủ để không mất dấu.
Cuối cùng, người lạ mặt dừng lại trước một ngôi nhà cũ kỹ ở ngoại ô, xa rời sự náo nhiệt của khu chợ đêm. Hắn gõ cửa ba lần, cửa mở ra, và hắn lẻn vào trong. Lâm đứng lại bên ngoài, nấp sau một bức tường, lắng nghe những âm thanh phát ra từ bên trong ngôi nhà.
“Ngươi có chắc chắn rằng không ai theo dõi chứ?” một giọng nói lạ vang lên từ bên trong.
“Yên tâm, ta đã cẩn thận. Không ai biết ta đã gặp Li Bai trước khi hắn chết,” giọng của người lạ mặt trả lời, khiến Lâm càng thêm tò mò.
“Bọn thương nhân giàu có đó, chúng luôn nghĩ mình đứng trên tất cả, nhưng rồi chúng cũng phải khuất phục. Li Bai chỉ là bước đầu, còn nhiều việc phải làm để nắm quyền kiểm soát con đường tơ lụa,” giọng nói lạ tiếp tục, đầy sự đe dọa.
Lâm nhận ra đây chính là cuộc trò chuyện giữa những kẻ âm mưu giết Li Bai. Họ không chỉ muốn loại bỏ Li Bai, mà còn có kế hoạch lớn hơn liên quan đến việc kiểm soát con đường tơ lụa. Nếu điều này thành công, nó sẽ gây ra hậu quả nghiêm trọng cho cả khu vực.
Anh biết mình cần phải hành động nhanh chóng trước khi bọn chúng tiếp tục kế hoạch của mình. Lâm rút dao nhỏ ra, chuẩn bị tiến vào trong để bắt giữ bọn chúng. Nhưng trước khi anh kịp hành động, một tiếng động lớn từ phía sau khiến anh giật mình.
Một nhóm người xuất hiện, tay cầm vũ khí, chặn đường lui của anh. “Ngươi nghĩ mình có thể một mình đối phó với chúng ta sao?” một trong số họ nói, giọng điệu đầy thách thức.
Lâm nắm chặt dao trong tay, nhận ra rằng mình đã rơi vào bẫy. Nhưng anh không thể lùi bước lúc này. “Các ngươi sẽ không thoát được đâu,” Lâm đáp lại, ánh mắt quyết tâm.
Trận chiến trong đêm bắt đầu. Lâm, với kỹ năng chiến đấu tuyệt vời, đã đánh gục được vài tên trong nhóm, nhưng anh biết mình không thể đánh bại tất cả. Anh cần một kế hoạch khác, và cần phải rút lui để chuẩn bị cho bước tiếp theo.
Lâm nhân cơ hội khi một kẻ bị hạ gục, anh nhanh chóng thoát ra khỏi vòng vây và biến mất vào bóng đêm. Trở về nơi an toàn, Lâm biết rằng mình cần phải tìm cách liên kết với Trương Đại Nhân và các đồng minh để đối phó với nhóm tội phạm này.
Bóng ma của sự nghi ngờ vẫn bao trùm lên vụ án, nhưng Lâm quyết tâm rằng sẽ không để bất kỳ ai thoát khỏi vòng tay công lý. Anh biết rằng cuộc hành trình còn dài và đầy thử thách, nhưng với sự kiên nhẫn và tài trí của mình, anh sẽ từng bước vạch trần toàn bộ sự thật.