Án Mạng Trên Con Đường Tơ Lụa - Chương 4
Chương 4: Những bí mật bị chôn vùi
Sáng hôm sau, Lâm thức dậy trong căn phòng nhỏ ở trạm dừng chân, đầu óc vẫn còn ám ảnh bởi cuộc chạm trán đêm qua. Anh biết rằng mình không thể tiếp tục điều tra một mình mà cần phải có sự hỗ trợ. Lâm vội vàng tìm đến Trương Đại Nhân để bàn bạc về những gì đã xảy ra.
Khi gặp lại Trương Đại Nhân, anh kể lại toàn bộ sự việc, từ việc phát hiện ra nhóm người lạ mặt đến âm mưu kiểm soát con đường tơ lụa. Trương Đại Nhân lắng nghe với vẻ mặt nghiêm trọng, đôi mắt ánh lên sự lo lắng.
“Điều này nghiêm trọng hơn ta tưởng, Lâm huynh. Nếu bọn chúng thực sự muốn kiểm soát con đường tơ lụa, thì không chỉ có mỗi vụ án của Li Bai, mà có thể còn nhiều người khác cũng gặp nguy hiểm,” Trương Đại Nhân nói, giọng trầm ngâm.
“Chính xác. Chúng ta cần phải tìm ra ai là kẻ đứng sau toàn bộ kế hoạch này. Nhưng trước hết, ta cần xác định những người trong đoàn thương nhân có liên quan đến vụ án,” Lâm đáp lại, đôi mắt đầy quyết tâm.
“Hãy bắt đầu với việc điều tra sâu hơn về các thương nhân đã tiếp xúc với Li Bai trước khi ông ta chết. Có lẽ trong số họ có kẻ đồng lõa với nhóm người kia,” Trương Đại Nhân gợi ý.
Lâm gật đầu và cùng Trương Đại Nhân lập kế hoạch tiếp cận từng thương nhân một cách cẩn thận. Họ bắt đầu với Vương Thái, người mà Lâm cảm thấy có điều gì đó không ổn trong câu chuyện của ông ta.
Khi Lâm và Trương Đại Nhân đến gặp Vương Thái, họ thấy ông đang ở trong một căn phòng riêng biệt, gương mặt u sầu như đang suy nghĩ điều gì đó rất quan trọng. Lâm tiến tới gần, cố gắng khơi gợi thêm thông tin.
“Ông Vương, ta cần hỏi thêm vài câu về mối quan hệ giữa ông và Li Bai,” Lâm nói, giọng điệu bình tĩnh nhưng không kém phần nghiêm túc.
Vương Thái ngẩng lên nhìn Lâm, đôi mắt đầy sự cảnh giác. “Ta đã nói hết rồi mà. Ta không còn gì để nói thêm nữa.”
“Ông Vương, ta hiểu rằng ông đang lo lắng. Nhưng nếu ông không nói ra sự thật, không chỉ có ông mà còn nhiều người khác sẽ gặp nguy hiểm. Hãy nói cho ta biết, trước khi Li Bai chết, ông có nhận được bất kỳ lời đe dọa nào không?” Lâm hỏi, ánh mắt chăm chú nhìn thẳng vào mắt Vương Thái.
Vương Thái thở dài, cuối cùng cũng buông xuôi. “Phải, ta đã nhận được một bức thư đe dọa từ một kẻ bí ẩn. Hắn yêu cầu ta phải trả nợ ngay lập tức, nếu không, hậu quả sẽ rất nghiêm trọng. Ta nghĩ đó chỉ là một lời đe dọa trống rỗng… cho đến khi Li Bai chết.”
Lâm nhìn Trương Đại Nhân, cả hai đều nhận ra rằng đây chính là manh mối quan trọng. “Ông có còn giữ bức thư đó không?” Lâm hỏi.
Vương Thái lắc đầu, “Ta đã đốt nó rồi, sợ rằng nó sẽ khiến ta gặp rắc rối.”
Lâm thở dài, cảm thấy tiếc nuối vì manh mối này đã bị hủy diệt. Tuy nhiên, anh biết rằng đây là một bước tiến quan trọng trong việc giải quyết vụ án. “Không sao, ít nhất chúng ta đã biết rằng có kẻ khác đang âm mưu. Ông có biết ai trong số các thương nhân khác cũng nhận được thư đe dọa không?”
“Ta không rõ, nhưng ta biết rằng Lý Ngọc và Tôn Đạt cũng có mối quan hệ không tốt với Li Bai. Có thể họ cũng bị đe dọa như ta,” Vương Thái đáp, vẻ mặt đầy lo lắng.
Sau khi rời khỏi Vương Thái, Lâm và Trương Đại Nhân quyết định tiếp cận Lý Ngọc. Họ tìm thấy bà ta đang xem xét các món trang sức trong gian hàng của mình, đôi mắt lạnh lùng và xa cách.
“Lý phu nhân, chúng tôi cần hỏi thêm về vụ án của Li Bai,” Lâm nói, cố gắng giữ giọng nhẹ nhàng để không làm bà ta cảnh giác.
Lý Ngọc nhìn Lâm, đôi mắt như muốn thăm dò suy nghĩ của anh. “Ta đã nói hết những gì mình biết rồi, còn gì nữa mà hỏi?”
“Lý phu nhân, ta biết bà là một người thông minh và cẩn trọng. Nhưng ta cũng biết rằng bà đang che giấu điều gì đó. Nếu bà muốn bảo vệ chính mình, hãy nói ra tất cả những gì bà biết,” Lâm nói, giọng điệu nghiêm nghị hơn.
Lý Ngọc im lặng một lúc, đôi mắt nàng đảo qua đảo lại như đang cân nhắc. Cuối cùng, bà thở dài và nói, “Được rồi. Phải, ta cũng nhận được thư đe dọa. Hắn yêu cầu ta phải giao ra một món trang sức quý giá mà ta không muốn bán. Ta đã từ chối, và rồi Li Bai chết. Ta bắt đầu sợ rằng mình sẽ là nạn nhân tiếp theo.”
“Món trang sức mà hắn yêu cầu là gì?” Trương Đại Nhân hỏi.
“Đó là một chiếc nhẫn ngọc bích, món đồ quý giá nhất mà ta có. Ta không biết vì sao hắn lại muốn nó, nhưng ta biết rằng có liên quan đến một bí mật lớn hơn,” Lý Ngọc đáp, giọng nói đầy lo âu.
Lâm cảm thấy mảnh ghép của vụ án đang dần dần hợp lại. Những lời đe dọa, những món đồ quý giá, và cái chết của Li Bai đều liên quan đến một âm mưu lớn hơn mà họ vẫn chưa hiểu hết.
Rời khỏi Lý Ngọc, Lâm và Trương Đại Nhân tiếp tục gặp Tôn Đạt. Khác với hai người trước, Tôn Đạt không tỏ ra sợ hãi hay lo lắng, mà ngược lại, ông ta rất tự tin và kiêu ngạo.
“Tôn ông, chúng ta cần nói chuyện về cái chết của Li Bai,” Lâm bắt đầu, đôi mắt chăm chú quan sát biểu hiện của Tôn Đạt.
“Li Bai chết thì liên quan gì đến ta? Ta không nợ nần gì hắn, và cũng không có lý do gì để giết hắn,” Tôn Đạt đáp lại, giọng nói lạnh lùng.
“Chúng tôi biết ông cũng nhận được thư đe dọa. Chúng tôi cần biết ông đã làm gì với nó,” Lâm nói thẳng thắn.
Tôn Đạt cười khẩy, “Phải, ta nhận được thư đe dọa. Nhưng ngươi nghĩ ta sẽ bị đe dọa bởi một mảnh giấy sao? Ta đã ném nó vào lửa. Nếu kẻ nào đó muốn thử sức với ta, ta sẽ chờ đợi.”
Lâm cảm thấy sự tự tin của Tôn Đạt có thể xuất phát từ việc ông ta có mối quan hệ với những kẻ đứng sau âm mưu này, hoặc ít nhất là ông ta không sợ hãi bọn chúng. “Ông có biết ai trong số các thương nhân có thể đứng sau những bức thư đe dọa này không?” Lâm hỏi.
“Ta không biết, và cũng không quan tâm. Nếu có kẻ nào muốn thách thức ta, ta sẽ đối đầu với chúng. Nhưng ta không dính dáng gì đến vụ án này,” Tôn Đạt trả lời, ánh mắt cứng rắn.
Cuộc nói chuyện kết thúc mà không thu được thêm manh mối gì từ Tôn Đạt. Lâm và Trương Đại Nhân rời đi, trong đầu Lâm lại bắt đầu xoay vần những suy nghĩ. Rõ ràng rằng có một liên kết giữa các bức thư đe dọa và cái chết của Li Bai, nhưng động cơ thực sự vẫn còn mờ mịt.
“Lâm huynh, ngươi nghĩ sao?” Trương Đại Nhân hỏi khi họ quay về.
“Ta nghĩ rằng chúng ta đang dần tiến gần hơn đến sự thật. Nhưng để hoàn toàn giải quyết vụ án này, chúng ta cần phải tìm ra kẻ đã gửi những bức thư đe dọa và tại sao hắn lại muốn những món đồ quý giá như vậy,” Lâm đáp, giọng nói đầy suy tư.
Cả hai biết rằng con đường phía trước sẽ còn nhiều khó khăn. Những bí mật bị chôn vùi đang dần được hé lộ, nhưng bức màn bí ẩn vẫn chưa hoàn toàn bị vén lên. Lâm quyết tâm rằng anh sẽ không dừng lại cho đến khi mọi sự thật được đưa ra ánh sáng, dù cho có phải đối mặt với bất cứ nguy hiểm nào.