Án Mạng Trên Con Đường Tơ Lụa - Chương 5
Chương 5: Manh mối từ cổ vật
Sau khi thu thập thêm manh mối từ các thương nhân, Lâm trở về phòng của mình, nơi anh có thể tạm thời tránh xa những ánh mắt tò mò và suy nghĩ về những điều vừa khám phá. Trong đầu anh, những mảnh ghép của vụ án bắt đầu hợp lại, nhưng vẫn còn thiếu một mảnh ghép quan trọng để có thể nhìn thấy toàn bộ bức tranh.
Lâm rút ra cuộn giấy danh sách các thương nhân nợ Li Bai mà anh đã tìm thấy trong phòng của ông ta. Anh lật lại từng cái tên: Vương Thái, Lý Ngọc, Tôn Đạt, Trần Quang, và Triệu Phúc. Tất cả đều có động cơ, nhưng liệu ai trong số họ có đủ dũng cảm và quyết tâm để giết Li Bai? Và tại sao những món đồ quý giá lại có vai trò quan trọng trong vụ án này?
Lâm suy nghĩ một lúc, rồi quyết định quay lại chỗ của Lý Ngọc. Bà ta đã nhắc đến một món trang sức đặc biệt – chiếc nhẫn ngọc bích – mà kẻ đe dọa bà yêu cầu. Lâm cảm thấy rằng chiếc nhẫn này có thể là chìa khóa để giải đáp bí ẩn.
Khi Lâm đến cửa hàng của Lý Ngọc, bà đang chuẩn bị đóng cửa. Thấy Lâm xuất hiện, bà có chút ngạc nhiên nhưng vẫn giữ vẻ điềm tĩnh.
“Lâm công tử, ngài lại đến. Có điều gì mà ngài muốn hỏi thêm sao?” Lý Ngọc hỏi, đôi mắt sắc sảo nhìn Lâm.
“Ta cần xem xét kỹ hơn về chiếc nhẫn ngọc bích mà bà nhắc đến trước đó. Ta tin rằng nó có thể liên quan đến cái chết của Li Bai,” Lâm nói, ánh mắt nghiêm nghị.
Lý Ngọc hơi ngần ngại nhưng cuối cùng cũng gật đầu, rồi mở một chiếc hộp nhỏ bằng gỗ trên bàn. Bà cẩn thận lấy ra một chiếc nhẫn ngọc bích tuyệt đẹp, mặt nhẫn được chạm khắc tinh xảo với các họa tiết cổ xưa. Chiếc nhẫn lấp lánh dưới ánh sáng, tỏa ra một vẻ đẹp kỳ bí.
“Đây là chiếc nhẫn mà Li Bai đã mua từ ta ngay trước khi ông ta chết,” Lý Ngọc giải thích, đôi mắt không rời khỏi chiếc nhẫn. “Nhưng ta không hiểu vì sao nó lại có giá trị đặc biệt như vậy.”
Lâm cầm lấy chiếc nhẫn, cảm nhận sự lạnh lẽo của ngọc bích trên tay mình. Anh biết rằng món đồ này không chỉ đơn thuần là một món trang sức. Bên trong nó chứa đựng một bí mật nào đó, một thứ mà có thể khiến Li Bai mất mạng.
“Bà có biết về xuất xứ của chiếc nhẫn này không?” Lâm hỏi, đôi mắt chăm chú quan sát Lý Ngọc.
Lý Ngọc lắc đầu, “Chiếc nhẫn này đến từ một lô hàng cổ vật mà ta mua lại từ một thương nhân không rõ tên. Hắn nói rằng nó có nguồn gốc từ Tây Vực, nhưng ta không chắc chắn lắm. Ta chỉ biết rằng nó được chạm khắc rất tinh xảo và có vẻ rất cổ.”
Lâm lật chiếc nhẫn lại, và bất chợt nhận thấy một họa tiết nhỏ ở mặt trong của chiếc nhẫn. Đó là một ký hiệu cổ xưa mà Lâm từng thấy trong một quyển sách về cổ vật. Anh cảm thấy như vừa khám phá ra điều gì đó quan trọng.
“Ký hiệu này… nó thuộc về một triều đại cổ xưa ở Tây Vực, nơi mà người ta tin rằng các vật phẩm được chạm khắc từ ngọc bích có thể mang theo lời nguyền hoặc quyền năng kỳ bí,” Lâm nói, giọng điệu trầm ngâm.
Lý Ngọc lặng người, đôi mắt mở to. “Lời nguyền? Nhưng đó chỉ là truyền thuyết thôi mà, đúng không?”
“Truyền thuyết cũng có thể dựa trên sự thật. Nếu chiếc nhẫn này thực sự mang theo một quyền năng nào đó, không ngạc nhiên khi có kẻ muốn chiếm đoạt nó bằng mọi giá,” Lâm đáp lại.
Ngay lúc đó, một tiếng động lớn từ bên ngoài khiến cả hai giật mình. Cánh cửa của cửa hàng bị đạp tung, và một nhóm người lạ mặt tràn vào. Chúng đều là những tên côn đồ mà Lâm đã gặp trong trận chiến đêm trước.
“Đưa chiếc nhẫn đó cho chúng ta, và ngươi sẽ không bị hại!” một tên trong bọn chúng hét lên, ánh mắt đầy đe dọa.
Lâm nhanh chóng phản ứng, rút dao nhỏ từ thắt lưng, rồi đứng chắn trước Lý Ngọc. “Các ngươi sẽ không có được nó,” Lâm lạnh lùng nói.
Trận chiến ngay lập tức nổ ra. Lâm, với kỹ năng võ thuật điêu luyện, đã nhanh chóng hạ gục hai tên đầu tiên. Nhưng số lượng kẻ địch quá đông, khiến anh gặp khó khăn trong việc bảo vệ Lý Ngọc và chiếc nhẫn.
Trong lúc hỗn loạn, một tên trong nhóm đã cướp được chiếc nhẫn từ tay Lý Ngọc và nhanh chóng chạy ra ngoài. Lâm cố gắng truy đuổi nhưng bị một tên khác chặn đường. Cuộc chiến kéo dài trong vài phút, nhưng cuối cùng Lâm cũng đánh gục được bọn chúng. Tuy nhiên, khi anh lao ra ngoài, kẻ cướp đã biến mất vào bóng đêm.
Lý Ngọc hoảng sợ, ánh mắt đầy lo lắng khi thấy chiếc nhẫn đã bị lấy mất. “Chiếc nhẫn đó… nếu nó rơi vào tay kẻ xấu, không biết chuyện gì sẽ xảy ra.”
Lâm hít một hơi sâu, cố gắng giữ bình tĩnh. “Ta sẽ tìm ra kẻ đã cướp nó, và ta sẽ đưa nó trở lại. Nhưng trước tiên, ta cần biết thêm về kẻ đã gửi bức thư đe dọa cho bà. Hắn chắc chắn liên quan đến vụ này.”
Lý Ngọc gật đầu, vẫn còn run rẩy. “Hắn không để lại tên, nhưng ta nhớ rằng hắn có một vết sẹo lớn trên mặt. Ta gặp hắn ở một quán trà nhỏ ở phía tây thành phố, nơi hắn đã đưa cho ta bức thư.”
Lâm nhớ lại cuộc trò chuyện của bọn chúng đêm qua, về việc tên cầm đầu nhóm người có nhắc đến việc tiếp tục kế hoạch lớn hơn. Rõ ràng là kẻ đó đang nhắm đến việc chiếm đoạt chiếc nhẫn cùng những cổ vật khác để thực hiện một âm mưu nào đó.
“Ta sẽ đến quán trà đó ngay. Bà hãy cẩn thận, không ai biết bọn chúng còn quay lại hay không,” Lâm nói trước khi rời đi, lòng đầy quyết tâm.
Cuộc hành trình truy tìm manh mối từ chiếc nhẫn ngọc bích vừa bắt đầu, và Lâm biết rằng mình đang dấn thân vào một trò chơi nguy hiểm hơn bao giờ hết. Nhưng anh không thể lùi bước. Sự thật đang chờ đợi anh, và anh sẽ làm mọi cách để đưa nó ra ánh sáng.