Án Mạng Trên Con Đường Tơ Lụa - Chương 7
Chương 7: Bí mật của kẻ sát nhân
Lâm trở về thành Trường An với tâm trạng nặng nề. Cuộc truy đuổi đêm qua tuy không thành công trong việc bắt giữ kẻ ác, nhưng đã giúp anh nhận ra rằng vụ án này còn phức tạp hơn những gì anh tưởng. Chiếc nhẫn ngọc bích không chỉ là một món trang sức quý giá, mà còn là chìa khóa dẫn đến một âm mưu khủng khiếp liên quan đến quyền lực và sự kiểm soát con đường tơ lụa.
Trở về căn phòng của mình, Lâm ngồi lại bên bàn, đôi mắt đăm chiêu nhìn ra cửa sổ. Ánh sáng ban mai len lỏi qua các tấm rèm, chiếu sáng những tài liệu và manh mối mà anh đã thu thập được. Trong đầu anh, những mảnh ghép dần dần hợp lại, nhưng vẫn còn một phần quan trọng chưa rõ ràng: danh tính thực sự của kẻ đứng sau mọi chuyện.
Anh nhớ lại cuộc đối đầu với người đàn ông trong áo choàng đen. Hắn là ai? Tại sao hắn lại muốn chiếc nhẫn ngọc bích? Và hắn định làm gì với nó? Những câu hỏi này không ngừng xoay quanh trong tâm trí anh.
Đột nhiên, có tiếng gõ cửa vang lên. Lâm đứng dậy và mở cửa, thấy Trương Đại Nhân đang đứng bên ngoài với vẻ mặt nghiêm trọng.
“Lâm huynh, ta có tin mới,” Trương Đại Nhân nói, giọng đầy lo lắng. “Một trong những thương nhân mà ngươi đã thẩm vấn, Triệu Phúc, vừa bị tấn công tối qua. Hắn may mắn thoát chết, nhưng đang rất hoảng sợ.”
Lâm cau mày, cảm nhận được sự căng thẳng trong giọng nói của Trương Đại Nhân. “Hắn có nói gì về kẻ đã tấn công không?”
“Hắn nói rằng kẻ tấn công có một vết sẹo lớn trên mặt. Điều này khiến ta nghĩ ngay đến kẻ mà ngươi đã truy đuổi đêm qua,” Trương Đại Nhân trả lời.
Lâm gật đầu, nhận ra rằng vụ việc này càng ngày càng trở nên nguy hiểm. “Chúng ta cần gặp Triệu Phúc ngay. Có thể hắn sẽ cung cấp thêm manh mối quan trọng.”
Cả hai lập tức đến chỗ của Triệu Phúc. Khi họ đến nơi, Lâm thấy rằng hắn đang ngồi trong góc phòng, khuôn mặt nhợt nhạt và ánh mắt lộ rõ sự sợ hãi. Vết thương trên tay hắn vẫn còn chảy máu, chứng tỏ rằng vụ tấn công vừa xảy ra không lâu trước đó.
“Triệu huynh, chúng tôi đến để hỏi thêm về vụ tấn công tối qua. Hãy kể lại tất cả những gì đã xảy ra,” Lâm nhẹ nhàng nói, cố gắng để hắn cảm thấy an tâm.
Triệu Phúc nuốt nước bọt, đôi mắt hắn nhìn Lâm đầy lo lắng. “Tối qua, ta đang trên đường trở về nhà sau một cuộc gặp với một đối tác thì bất ngờ bị tấn công. Kẻ đó xuất hiện từ trong bóng tối và tấn công ta mà không nói lời nào. Ta chỉ kịp nhìn thấy vết sẹo lớn trên mặt hắn trước khi hắn bỏ chạy.”
“Lúc đó ngươi có mang theo thứ gì quý giá không? Có thể kẻ đó đang tìm kiếm một thứ gì đó mà ngươi mang theo,” Lâm hỏi, ánh mắt sắc bén.
Triệu Phúc lắc đầu, “Không, ta không mang theo gì cả. Nhưng ta cảm thấy rằng hắn không muốn giết ta, mà chỉ muốn cảnh báo ta… hoặc buộc ta phải làm điều gì đó.”
Lâm trầm ngâm một lúc, rồi hỏi tiếp, “Ngươi có nhận được bất kỳ thư đe dọa nào trước khi vụ tấn công xảy ra không?”
Triệu Phúc lắc đầu một lần nữa. “Không, ta chưa từng nhận được thư đe dọa. Nhưng… nhưng ta đã nghe nói rằng những người có liên quan đến chiếc nhẫn ngọc bích đều gặp phải chuyện không may. Nghe nói rằng Li Bai đã có nó trước khi chết.”
Lâm giật mình, nhận ra rằng Triệu Phúc có thể biết nhiều hơn những gì hắn đã nói. “Ngươi nghe điều này từ đâu?”
Triệu Phúc ngập ngừng, đôi mắt liếc nhìn quanh như sợ rằng có ai đó đang nghe lén. “Ta… ta nghe từ một người bạn trong đoàn thương nhân. Hắn nói rằng chiếc nhẫn ngọc bích có liên quan đến một truyền thuyết cổ xưa. Người nào sở hữu nó sẽ có thể kiểm soát được vận mệnh của con đường tơ lụa. Nhưng nếu người đó không đủ mạnh mẽ, chiếc nhẫn sẽ mang đến tai họa.”
Lâm cảm thấy mảnh ghép cuối cùng đang dần hiện rõ. “Triệu huynh, hãy thành thật với ta. Ngươi có biết ai trong số các thương nhân khác đang nhắm đến chiếc nhẫn đó không?”
Triệu Phúc nhìn Lâm, ánh mắt đầy sợ hãi. “Ta không biết chính xác. Nhưng… nhưng ta nghi ngờ rằng Trần Quang đang có kế hoạch gì đó. Hắn đã nhiều lần cố gắng mua lại chiếc nhẫn từ Li Bai, nhưng Li Bai luôn từ chối.”
Lâm ngồi yên một lúc, cố gắng sắp xếp lại tất cả những thông tin mà anh vừa nhận được. Trần Quang – người mà anh luôn cảm thấy có điều gì đó không đúng – có thể là kẻ đứng sau mọi chuyện.
Khi rời khỏi chỗ của Triệu Phúc, Lâm biết rằng đã đến lúc đối mặt với Trần Quang. Anh cần phải hành động nhanh chóng trước khi mọi thứ trở nên tồi tệ hơn. Nếu Trần Quang thực sự là kẻ đứng sau âm mưu này, anh sẽ phải vạch trần hắn trước khi hắn kịp thực hiện kế hoạch của mình.
Cùng với Trương Đại Nhân, Lâm lập tức đến gặp Trần Quang. Họ tìm thấy hắn đang ngồi trong một quán trà sang trọng, vẻ mặt thư thái như không có gì xảy ra. Nhưng Lâm biết rằng đằng sau vẻ ngoài bình thản đó có thể ẩn chứa một bí mật khủng khiếp.
“Trần ông, ta cần nói chuyện với ông ngay lập tức,” Lâm nói khi tiến lại gần.
Trần Quang ngẩng lên, đôi mắt sắc bén nhưng không kém phần lạnh lùng. “Lâm công tử, có chuyện gì vậy? Ta tưởng rằng chúng ta đã thảo luận xong rồi.”
“Ta tin rằng ông biết nhiều hơn những gì ông đã nói. Và ta tin rằng ông có liên quan đến cái chết của Li Bai, cũng như âm mưu chiếm đoạt chiếc nhẫn ngọc bích,” Lâm nói thẳng thừng, đôi mắt không rời khỏi khuôn mặt của Trần Quang.
Trần Quang cười lớn, tiếng cười của hắn vang vọng trong quán trà. “Ngươi thật thông minh, Lâm công tử. Nhưng ta nghĩ rằng ngươi đã đi quá xa rồi.”
Lâm nhận thấy sự thách thức trong giọng nói của Trần Quang. “Ông hãy thú nhận, trước khi quá muộn.”
Trần Quang nhìn thẳng vào mắt Lâm, rồi nói với giọng điệu sắc lạnh, “Phải, ta đã đứng sau mọi chuyện. Ta đã thuê kẻ có vết sẹo để cướp chiếc nhẫn ngọc bích từ Li Bai. Nhưng đó chỉ là bước đầu tiên. Với chiếc nhẫn này, ta sẽ nắm trong tay sức mạnh để kiểm soát con đường tơ lụa. Không ai, kể cả ngươi, có thể ngăn cản ta.”
Lâm ngay lập tức rút dao ra, nhưng Trần Quang đã nhanh chóng đứng dậy, tay hắn nắm chặt chiếc nhẫn ngọc bích mà hắn vừa lấy ra từ túi áo.
“Ngươi nghĩ mình có thể đối đầu với ta sao, Lâm công tử? Ta đã sẵn sàng cho điều này từ lâu rồi,” Trần Quang nói, giọng đầy tự tin.
Cuộc đối đầu giữa Lâm và Trần Quang trở nên căng thẳng hơn bao giờ hết. Trần Quang không chỉ là một thương nhân bình thường mà còn là một kẻ vô cùng xảo quyệt và nguy hiểm. Hắn đã sẵn sàng sử dụng mọi thủ đoạn để đạt được mục tiêu của mình.
Trong lúc căng thẳng lên đến đỉnh điểm, Trương Đại Nhân bất ngờ xuất hiện từ phía sau Trần Quang, nhanh chóng khóa tay hắn lại. Trần Quang giật mình, cố gắng chống cự nhưng không kịp. Chiếc nhẫn ngọc bích rơi xuống đất, lăn đến chân Lâm.
“Ngươi đã bị bắt, Trần Quang. Âm mưu của ngươi đã kết thúc,” Trương Đại Nhân nói, giọng đầy uy quyền.
Lâm cúi xuống nhặt chiếc nhẫn ngọc bích, cảm nhận được sự lạnh lẽo từ ngọc bích lan tỏa trong tay mình. Anh biết rằng đây là kết thúc của cuộc hành trình dài và nguy hiểm này, nhưng cũng là khởi đầu cho việc đưa sự thật ra ánh sáng.
Trần Quang bị giải đi, còn Lâm đứng lại, nhìn chiếc nhẫn trong tay. Bí mật về chiếc nhẫn ngọc bích cuối cùng cũng được giải mã. Nó không phải là một vật phẩm mang lời nguyền hay sức mạnh kỳ bí, mà là biểu tượng cho lòng tham và quyền lực. Và chính lòng tham đó đã dẫn đến cái chết của Li Bai và những âm mưu đen tối.
Lâm biết rằng nhiệm vụ của anh chưa kết thúc. Anh vẫn cần phải điều tra thêm về những kẻ liên quan đến âm mưu này và đảm bảo rằng công lý sẽ được thực thi. Nhưng ít nhất, với việc bắt giữ Trần Quang, một phần lớn của âm mưu đã bị vạch trần. Và với chiếc nhẫn ngọc bích trong tay, Lâm sẽ tiếp tục cuộc hành trình của mình, đưa ánh sáng vào những góc tối của con đường tơ lụa.