Án Mạng Trên Con Đường Tơ Lụa - Chương 8
Chương 8: Kẻ đứng sau bức màn
Trần Quang bị bắt giữ và chiếc nhẫn ngọc bích đã trở lại trong tay Lâm, nhưng anh biết rằng sự thật còn ẩn giấu phía sau bức màn bí mật này. Trần Quang chỉ là một trong những con tốt của một âm mưu lớn hơn, và kẻ thực sự đứng sau tất cả vẫn chưa lộ diện.
Sau khi Trần Quang bị giải đi, Lâm quay trở lại căn phòng nhỏ của mình, ngồi trước bàn và bắt đầu sắp xếp lại các manh mối. Từ những cuộc thẩm vấn với các thương nhân cho đến cuộc đối đầu với người đàn ông trong áo choàng đen, tất cả đều dẫn đến một kết luận: có một thế lực lớn hơn đang điều khiển mọi việc từ phía sau.
Trương Đại Nhân bước vào, vẻ mặt đầy nghiêm trọng. “Lâm huynh, ngươi có nghĩ rằng chúng ta đã bắt được kẻ chủ mưu thực sự chưa?”
Lâm lắc đầu, mắt vẫn chăm chú nhìn vào chiếc nhẫn ngọc bích trên bàn. “Trần Quang chỉ là một phần của âm mưu này. Hắn có thể là kẻ thực hiện, nhưng không phải là kẻ lập kế hoạch. Hắn quá tự tin, quá kiêu ngạo để có thể nghĩ ra một kế hoạch tinh vi như vậy.”
“Vậy ngươi nghĩ kẻ nào đứng sau hắn?” Trương Đại Nhân hỏi, giọng nói đầy quan tâm.
Lâm suy nghĩ một lúc, rồi ngẩng lên nhìn Trương Đại Nhân. “Có một người mà chúng ta chưa thực sự điều tra kỹ lưỡng – đó là Tôn Đạt. Ông ta luôn tỏ ra không quan tâm, nhưng chính sự bình tĩnh và tự tin đó lại khiến ta nghi ngờ. Hơn nữa, ông ta có mối quan hệ rộng rãi và quyền lực trong giới thương nhân.”
Trương Đại Nhân gật đầu, đồng ý với giả thuyết của Lâm. “Ngươi nói đúng. Tôn Đạt là một người rất cẩn trọng. Ta sẽ cho người theo dõi hắn và xem liệu chúng ta có thể tìm ra điều gì bất thường.”
Ngay lập tức, Trương Đại Nhân ra lệnh cho các thuộc hạ bắt đầu giám sát Tôn Đạt. Trong khi chờ đợi kết quả, Lâm quyết định điều tra thêm về mối quan hệ của Tôn Đạt với các thương nhân khác và những hoạt động kinh doanh của ông ta trên con đường tơ lụa.
Sau vài ngày điều tra, các thuộc hạ của Trương Đại Nhân quay lại với tin tức quan trọng. Họ phát hiện rằng Tôn Đạt thường xuyên gặp gỡ những người đàn ông lạ mặt tại một khu biệt thự xa xôi ở ngoại ô thành Trường An. Mỗi lần gặp gỡ đều diễn ra vào ban đêm, và Tôn Đạt luôn cẩn thận không để lại bất kỳ dấu vết nào.
“Lâm huynh, ta tin rằng đây là manh mối quan trọng. Có lẽ đó là nơi kẻ chủ mưu thực sự đang ẩn náu,” Trương Đại Nhân nói với vẻ nghiêm trọng.
Lâm cảm thấy rằng đã đến lúc phải hành động. “Chúng ta cần phải đột nhập vào khu biệt thự đó và tìm hiểu xem chuyện gì đang diễn ra. Nhưng chúng ta phải cẩn thận, bởi vì nếu Tôn Đạt thực sự là kẻ đứng sau tất cả, thì hắn sẽ không dễ bị bắt.”
Đêm hôm đó, Lâm và Trương Đại Nhân cùng một nhóm lính tinh nhuệ lặng lẽ tiến đến khu biệt thự của Tôn Đạt. Khu biệt thự nằm sâu trong rừng, được bao quanh bởi những bức tường cao và lính canh được vũ trang đầy đủ. Ánh đèn le lói từ bên trong khu biệt thự cho thấy nơi đây vẫn đang hoạt động dù đêm đã khuya.
Lâm dẫn đầu nhóm lính, di chuyển cẩn thận qua những tán cây, tránh sự chú ý của các lính canh. Họ tiến đến gần một bức tường bên ngoài và bắt đầu leo qua. Khi họ vượt qua được tường, Lâm ra hiệu cho nhóm lính tản ra, tìm kiếm lối vào bên trong mà không bị phát hiện.
Lâm và Trương Đại Nhân cùng tiến đến một cửa sổ lớn bên hông biệt thự. Bên trong, họ thấy Tôn Đạt đang ngồi cùng với một người đàn ông mặc áo choàng đen – kẻ mà Lâm đã gặp trước đó. Cả hai đang trò chuyện, giọng nói của họ tràn đầy sự bí ẩn và toan tính.
“Tôn ông, kế hoạch của chúng ta đã đến giai đoạn cuối. Với chiếc nhẫn ngọc bích và các cổ vật khác, chúng ta sẽ kiểm soát toàn bộ con đường tơ lụa. Không ai có thể ngăn cản chúng ta,” người đàn ông trong áo choàng đen nói, giọng nói tràn đầy sự thỏa mãn.
Tôn Đạt gật đầu, khuôn mặt lộ rõ sự hài lòng. “Phải, chỉ cần vượt qua đêm nay, ta sẽ trở thành người quyền lực nhất trong giới thương nhân. Nhưng chúng ta phải cẩn thận, Lâm và Trương Đại Nhân đang theo dõi ta.”
Nghe thấy điều này, Lâm biết rằng đã đến lúc hành động. Anh ra hiệu cho nhóm lính chuẩn bị sẵn sàng, rồi đột ngột đạp cửa xông vào.
“Các ngươi đã bị bắt! Không ai có thể trốn thoát,” Lâm hét lớn, dao nhỏ trên tay anh tỏa sáng dưới ánh đèn.
Tôn Đạt và người đàn ông trong áo choàng đen giật mình, nhưng họ nhanh chóng lấy lại bình tĩnh. Người đàn ông áo choàng đen rút kiếm ra, lao về phía Lâm với ý định giết chết anh để thoát thân.
Cuộc chiến khốc liệt ngay lập tức nổ ra trong căn phòng. Lâm đối đầu với người đàn ông trong áo choàng đen, trong khi Trương Đại Nhân và lính của mình nhanh chóng khống chế Tôn Đạt cùng những thuộc hạ của hắn. Những tiếng kiếm va chạm, tiếng hét, và âm thanh của sự hỗn loạn tràn ngập không gian.
Lâm, với kỹ năng chiến đấu điêu luyện, đã nhanh chóng áp đảo kẻ địch. Anh hạ gục người đàn ông trong áo choàng đen bằng một đòn đánh quyết định, khiến hắn gục ngã xuống sàn. Tôn Đạt, thấy tình hình bất lợi, cố gắng chạy trốn nhưng bị Trương Đại Nhân bắt giữ.
“Ngươi không còn đường nào để chạy nữa, Tôn Đạt. Kế hoạch của ngươi đã kết thúc,” Trương Đại Nhân nói, giọng điệu sắc bén.
Tôn Đạt biết mình đã bị bắt, nhưng hắn vẫn giữ vẻ bình tĩnh, cười nhạt. “Các ngươi có thể bắt ta, nhưng không thể ngăn cản kế hoạch của ta. Con đường tơ lụa vẫn sẽ thuộc về ta, dù cho các ngươi có cố gắng thế nào.”
Lâm bước lại gần, ánh mắt lạnh lùng. “Ngươi đã bị lộ tẩy, Tôn Đạt. Không có kế hoạch nào của ngươi có thể thành công. Chúng ta sẽ đưa ngươi ra trước công lý.”
Với sự hỗ trợ của Trương Đại Nhân và nhóm lính, Lâm đã thành công trong việc bắt giữ Tôn Đạt và giải quyết âm mưu chiếm đoạt con đường tơ lụa. Tôn Đạt cùng người đàn ông trong áo choàng đen bị đưa về thành Trường An để đối mặt với công lý.
Cuộc hành trình của Lâm trên con đường tơ lụa đã đến hồi kết. Những kẻ âm mưu đã bị vạch trần, và công lý cuối cùng đã được thực thi. Tuy nhiên, Lâm biết rằng đây chỉ là một trong nhiều thử thách mà anh sẽ phải đối mặt trong tương lai. Con đường phía trước còn dài và đầy nguy hiểm, nhưng với sự quyết tâm và tài năng của mình, anh sẽ tiếp tục đưa sự thật ra ánh sáng, bảo vệ công lý trong một thế giới đầy rẫy âm mưu và lòng tham.