Án Mạng Trên Con Đường Tơ Lụa - Chương 9
Chương 9: Cuộc đối đầu cuối cùng
Tôn Đạt và người đàn ông trong áo choàng đen bị giải về thành Trường An, nhưng Lâm biết rằng vụ án này chưa hoàn toàn kết thúc. Trong lòng anh có cảm giác rằng vẫn còn điều gì đó chưa được giải quyết, một mối đe dọa cuối cùng vẫn còn ẩn giấu. Đêm đó, anh thức trắng, suy nghĩ về những manh mối chưa được làm rõ và những lời nói đầy ẩn ý của Tôn Đạt trước khi bị bắt.
Ngày hôm sau, khi Lâm đang chuẩn bị lên đường về kinh thành để báo cáo vụ án, một bức thư khẩn cấp được gửi đến từ trại giam, nơi Tôn Đạt và người đàn ông áo choàng đen đang bị giam giữ. Nội dung thư chỉ có vài dòng ngắn gọn, nhưng đủ để khiến Lâm cảm thấy lạnh sống lưng: “Tôn Đạt đã trốn thoát.”
Không thể chần chừ thêm, Lâm lập tức lên đường đến trại giam cùng với Trương Đại Nhân. Khi họ đến nơi, cảnh tượng trước mắt thật kinh hoàng: lính gác nằm bất tỉnh, cửa trại giam bị phá tan, và Tôn Đạt đã biến mất. Người đàn ông trong áo choàng đen cũng đã chết, với một vết thương chí mạng ở ngực.
“Đây là việc của ai?” Lâm hỏi một viên lính gác vừa tỉnh lại, giọng đầy căng thẳng.
“Thưa, Tôn Đạt… Hắn có đồng bọn bên ngoài, bọn chúng đã đột nhập vào và giải thoát hắn. Chúng tấn công quá bất ngờ, chúng ta không kịp phản ứng…” viên lính gác trả lời, giọng run rẩy vì sợ hãi.
Lâm nắm chặt nắm tay, nhận ra rằng Tôn Đạt còn có đồng bọn mà anh chưa hề biết đến. Hắn đã lên kế hoạch cẩn thận, không chỉ để thoát thân mà còn để trả thù những ai đã chống lại hắn.
“Chúng ta phải hành động ngay,” Lâm nói với Trương Đại Nhân. “Tôn Đạt không thể đi xa. Hắn sẽ không rời khỏi thành Trường An mà không hoàn thành mục tiêu của mình. Ta tin rằng hắn sẽ quay lại để tìm cách chiếm đoạt chiếc nhẫn ngọc bích một lần nữa.”
Trương Đại Nhân gật đầu, nhanh chóng ra lệnh cho lính truy tìm Tôn Đạt khắp thành phố. Lâm biết rằng trận chiến cuối cùng sắp diễn ra, và anh phải chuẩn bị kỹ càng. Chiếc nhẫn ngọc bích hiện tại đang được giữ trong một căn phòng bảo mật tại dinh thự của Trương Đại Nhân, nhưng Lâm cảm thấy rằng Tôn Đạt sẽ không dễ dàng từ bỏ.
Đêm hôm đó, Lâm và Trương Đại Nhân cùng các lính tinh nhuệ canh gác dinh thự cẩn thận, chờ đợi Tôn Đạt xuất hiện. Mọi thứ chìm trong im lặng, chỉ có tiếng gió rít qua các cành cây. Ánh trăng mờ nhạt chiếu xuống, tạo nên một bầu không khí đầy u ám và căng thẳng.
Bỗng nhiên, từ xa, Lâm nghe thấy tiếng động nhỏ. Một cái bóng di chuyển nhanh nhẹn qua các bức tường của dinh thự. Lâm ra hiệu cho mọi người chuẩn bị, rồi lặng lẽ tiến về phía âm thanh đó.
Tôn Đạt xuất hiện trước mắt Lâm, bóng dáng hắn lẩn khuất trong màn đêm. Hắn di chuyển cẩn thận, mắt không rời khỏi mục tiêu của mình – căn phòng bảo mật chứa chiếc nhẫn ngọc bích.
“Đứng lại, Tôn Đạt!” Lâm hét lên, dao trên tay anh sáng lấp lánh dưới ánh trăng.
Tôn Đạt giật mình, nhưng không hề hoảng sợ. Hắn quay lại, nở một nụ cười lạnh lùng. “Ngươi nghĩ rằng có thể ngăn cản ta sao, Lâm công tử? Ngươi quá ngây thơ.”
“Hãy dừng lại, Tôn Đạt. Ngươi đã thua. Đừng để mọi chuyện tồi tệ hơn nữa,” Lâm nói, cố gắng giữ bình tĩnh.
“Thua sao? Ta chưa bao giờ thua. Ngươi không hiểu được sức mạnh của chiếc nhẫn này. Với nó, ta sẽ trở thành người quyền lực nhất, và ngươi sẽ chỉ là một kẻ ngáng đường không đáng kể,” Tôn Đạt đáp lại, giọng nói đầy thách thức.
Lâm biết rằng không thể thuyết phục Tôn Đạt dừng lại. Hắn đã hoàn toàn bị ám ảnh bởi quyền lực và lòng tham. “Nếu ngươi muốn chiếc nhẫn, ngươi sẽ phải bước qua xác ta,” Lâm nói, rồi lao về phía Tôn Đạt với tốc độ chóng mặt.
Cuộc chiến cuối cùng giữa Lâm và Tôn Đạt diễn ra dưới ánh trăng bạc. Cả hai đều là những chiến binh lão luyện, nhưng Lâm có lợi thế nhờ sự tập trung và kinh nghiệm đối mặt với kẻ thù nguy hiểm. Họ đấu với nhau, từng đòn tấn công và phản công đều chính xác và chết người.
Tôn Đạt, dù mạnh mẽ và quyết tâm, bắt đầu mất dần ưu thế trước kỹ năng điêu luyện của Lâm. Trong một khoảnh khắc sơ suất, hắn bị Lâm đánh ngã xuống đất. Dao của Lâm chĩa thẳng vào cổ hắn.
“Đây là kết thúc, Tôn Đạt. Ngươi đã thất bại,” Lâm nói, giọng điệu lạnh lùng nhưng vẫn giữ một chút tiếc nuối.
Tôn Đạt thở hổn hển, ánh mắt đầy căm hận. “Ngươi có thể thắng trong cuộc chiến này, nhưng ngươi không thể ngăn cản điều không thể tránh khỏi. Chiếc nhẫn đó… nó sẽ tìm được chủ nhân xứng đáng, và khi điều đó xảy ra, ngươi sẽ thấy rằng mọi nỗ lực của ngươi đều vô ích.”
“Chiếc nhẫn này sẽ không còn là công cụ cho kẻ ác nữa. Nó sẽ được cất giữ an toàn, và ngươi sẽ phải trả giá cho tất cả những tội ác mà ngươi đã gây ra,” Lâm nói, rồi ra hiệu cho lính của Trương Đại Nhân bắt giữ Tôn Đạt.
Tôn Đạt bị bắt đi, và chiếc nhẫn ngọc bích được Lâm cất giữ cẩn thận trong một chiếc hộp gỗ kín, không ai có thể tiếp cận nó nữa. Lâm biết rằng cuộc chiến với lòng tham và quyền lực không bao giờ thực sự kết thúc, nhưng ít nhất anh đã ngăn chặn được một thảm kịch lớn.
Sáng hôm sau, khi ánh bình minh lên, Lâm đứng nhìn ra bờ sông, lòng cảm thấy nhẹ nhõm. Anh biết rằng mình đã hoàn thành nhiệm vụ, nhưng con đường phía trước còn nhiều thử thách đang chờ đợi.
“Đôi khi, để giữ gìn công lý, ta phải đối mặt với những điều tồi tệ nhất trong con người,” Lâm tự nhủ, đôi mắt ánh lên sự kiên định.
Với chiếc nhẫn ngọc bích được giấu kỹ, Lâm chuẩn bị lên đường trở về kinh thành. Nhưng anh biết rằng dù đi đến đâu, anh cũng sẽ luôn đối mặt với những âm mưu đen tối và lòng tham vô tận. Và anh sẽ không bao giờ ngừng chiến đấu cho sự thật và công lý.