Án Mạng Trong Bữa Tiệc Tỷ Phú - Chương 1
Chương 1: Bữa Tiệc Xa Hoa
Ánh đèn chùm pha lê lấp lánh phản chiếu qua những tấm kính trong suốt của dinh thự Hoàng Minh, tạo nên một bầu không khí huyền ảo. Khắp nơi, những quý ông và quý bà trong trang phục sang trọng đang trò chuyện, cười nói, nâng ly rượu chúc mừng cho một đêm tuyệt vời. Tỷ phú Hoàng Minh, chủ nhân của buổi tiệc, đang đứng giữa đại sảnh, miệng nở một nụ cười mãn nguyện.
“Một đêm thật hoàn hảo, phải không?” Hoàng Minh hỏi, giọng trầm ấm pha chút tự hào khi ông quay sang người bạn thân lâu năm, Lâm Quang, một doanh nhân thành đạt.
“Không có từ nào để diễn tả, Hoàng Minh. Anh luôn biết cách tổ chức những bữa tiệc đáng nhớ,” Lâm Quang trả lời, giọng đầy khâm phục.
“Bí quyết là chọn đúng người để mời,” Hoàng Minh cười cười, ánh mắt lướt qua những khách mời. “Những người ở đây đều là những người mà tôi tôn trọng, và họ cũng có lý do để tôn trọng tôi.”
Đột nhiên, một tiếng cười vang lên từ phía bên kia của căn phòng. Hoàng Minh và Lâm Quang nhìn thấy Mai Ly, một ngôi sao điện ảnh nổi tiếng, đang cười vui vẻ với một nhóm người. Bên cạnh cô là chính trị gia Trần Huy, người luôn biết cách giữ cho cuộc trò chuyện trở nên thú vị.
“Mai Ly luôn biết cách làm cho mọi người cười,” Hoàng Minh nói với một nụ cười, nhưng đôi mắt của ông dường như không hoàn toàn vui vẻ.
“Anh có chuyện gì với cô ấy à?” Lâm Quang hỏi, ánh mắt sắc bén.
“Không hẳn là chuyện gì lớn,” Hoàng Minh trả lời, giọng nói trầm xuống. “Nhưng cô ấy là một người mà tôi phải cẩn thận.”
Trước khi Lâm Quang kịp hỏi thêm, Hoàng Minh đã quay lưng lại, ánh mắt hướng về phía cửa ra vào, nơi một vị khách mới vừa bước vào. Đó là Ngô Thành, một nhà đầu tư tài ba với ánh mắt lạnh lùng, nhưng đầy uy quyền.
“Ngô Thành, cuối cùng anh cũng đến,” Hoàng Minh bước tới chào đón, giọng nói mang theo sự lịch thiệp nhưng không giấu được chút căng thẳng.
“Xin lỗi vì đến muộn. Tôi có một số việc cần giải quyết,” Ngô Thành đáp, giọng nói đều đều, không thể hiện cảm xúc. “Nhưng tôi không thể bỏ lỡ bữa tiệc này của anh, phải không?”
“Đúng vậy. Đêm nay là đêm của chúng ta,” Hoàng Minh nói, nhưng nụ cười của ông trở nên cứng nhắc hơn.
Khi bữa tiệc tiếp tục diễn ra, Hoàng Minh dần cảm thấy mệt mỏi. Ông ra hiệu cho quản gia của mình, người lập tức tiến tới.
“Thưa ông, có điều gì tôi có thể giúp không?” quản gia hỏi, giọng nói nhẹ nhàng và cung kính.
“Ta cần nghỉ ngơi một chút,” Hoàng Minh thì thầm. “Đưa ta về phòng.”
Quản gia dẫn Hoàng Minh lên tầng hai, nơi căn phòng riêng của ông được bài trí tinh tế với những bức tranh cổ và đồ nội thất sang trọng. Ông bước vào phòng, đóng cửa lại và thở phào nhẹ nhõm.
“Tối nay mình cần phải cẩn thận,” Hoàng Minh tự nhủ, mắt nhìn chằm chằm vào chiếc két sắt nhỏ trong phòng, nơi ông cất giữ những tài liệu quan trọng.
Khoảng một giờ sau, khi âm nhạc trong bữa tiệc bắt đầu lắng dịu, một người phục vụ hối hả chạy lên tầng hai, hướng về phía phòng của Hoàng Minh. Anh ta gõ cửa, nhưng không có ai trả lời. Sau vài lần thử, anh ta quyết định mở cửa và lập tức lùi lại, khuôn mặt tái nhợt.
Hoàng Minh nằm bất động trên sàn nhà, máu chảy ra từ một vết đâm sâu trên ngực. Trên tay ông vẫn còn nắm chặt một mảnh giấy nhỏ, nhưng nội dung không thể đọc được vì đã bị nhuộm đỏ bởi máu.
Tiếng hét của người phục vụ khiến toàn bộ bữa tiệc chấn động. Khách mời đổ xô lên tầng, và trong không khí nặng nề của sự hoảng loạn, Lâm Quang và Ngô Thành là những người đầu tiên bước vào phòng.
“Chuyện này không thể nào!” Lâm Quang thốt lên, mắt nhìn chằm chằm vào thi thể của người bạn thân.
“Chúng ta cần phải gọi cảnh sát ngay lập tức,” Ngô Thành nói, giọng lạnh lùng và đầy quyết đoán. “Không ai được rời khỏi đây cho đến khi chúng ta tìm ra kẻ đã làm chuyện này.”
Sự hỗn loạn lan khắp dinh thự, và sự hoảng loạn bắt đầu bao trùm lên tất cả những người có mặt trong bữa tiệc. Ai cũng có lý do để lo sợ, bởi vì kẻ giết người có thể đang ở giữa họ, ngay lúc này.