Án Mạng Trong Bữa Tiệc Tỷ Phú - Chương 2
Chương 2: Án Mạng Bí Ẩn
Không lâu sau khi tiếng hét vang lên, cảnh sát đã có mặt tại hiện trường. Dinh thự lộng lẫy giờ đây chìm trong không khí căng thẳng và bất an. Ánh đèn đỏ xanh của xe cảnh sát phản chiếu qua những ô cửa kính, làm bầu không khí vốn đã nặng nề càng thêm u ám.
Trung úy Phan, một người đàn ông tầm trung niên với gương mặt nghiêm nghị, là người chỉ huy cuộc điều tra. Ông bước vào dinh thự với sự tự tin nhưng không giấu được vẻ nghiêm trọng khi nhận ra tính chất của vụ án. Phan cùng với các đồng nghiệp bắt đầu phong tỏa hiện trường, yêu cầu mọi người giữ bình tĩnh và không ai được rời khỏi dinh thự cho đến khi cuộc điều tra hoàn tất.
Trong khi đó, Lâm Quang và Ngô Thành đứng lặng trước căn phòng của Hoàng Minh. Đôi mắt của Lâm Quang ánh lên sự đau đớn, còn Ngô Thành vẫn giữ vẻ lạnh lùng, nhưng một chút căng thẳng cũng thoáng hiện trên gương mặt ông ta.
“Chúng ta phải làm gì bây giờ?” Lâm Quang hỏi, giọng khàn khàn vì cảm xúc. “Hoàng Minh không đáng phải chết như thế này.”
“Đây là một âm mưu được sắp đặt rất cẩn thận,” Ngô Thành trả lời, mắt nhìn quanh căn phòng. “Tôi có cảm giác kẻ giết người vẫn còn ở đâu đó trong dinh thự này.”
Trung úy Phan tiến tới, đôi mắt sắc sảo nhìn qua cả hai người đàn ông. “Các ông có thể nói cho tôi biết chuyện gì đã xảy ra không?” ông hỏi, giọng điệu rõ ràng và cứng rắn.
“Chúng tôi cũng không biết nhiều hơn ông, trung úy,” Ngô Thành trả lời, giọng nói không thay đổi. “Hoàng Minh đã tổ chức bữa tiệc này, và sau đó ông ấy bảo muốn nghỉ ngơi một chút. Khi người phục vụ phát hiện ra ông ấy… đã chết, chúng tôi mới biết chuyện.”
“Ông có thấy gì đáng nghi trước khi chuyện này xảy ra không?” Trung úy Phan hỏi, đôi mắt không rời khỏi Ngô Thành.
“Không có gì cụ thể,” Ngô Thành đáp. “Nhưng tôi có cảm giác ai đó trong bữa tiệc này không phải là khách mời thông thường.”
“Ý ông là gì?” Trung úy Phan hỏi lại, nhíu mày.
“Chỉ là linh cảm thôi,” Ngô Thành trả lời, nhưng ánh mắt của ông ta cho thấy rằng có điều gì đó sâu hơn những gì ông ta nói. “Tôi không có bằng chứng gì, nhưng tôi tin rằng ai đó trong số chúng tôi có liên quan đến chuyện này.”
Trung úy Phan quay sang Lâm Quang, người vẫn đang im lặng. “Còn ông? Ông có nhận thấy điều gì bất thường không?”
Lâm Quang lắc đầu, mắt vẫn đăm đăm nhìn vào thi thể của người bạn. “Không, tôi không nhận ra điều gì bất thường. Chỉ là… tôi không thể tin rằng Hoàng Minh lại bị giết một cách tàn nhẫn như vậy.”
Trung úy Phan nhìn quanh căn phòng một lần nữa, ánh mắt ông dừng lại trên chiếc két sắt mở hé, nhưng bên trong trống rỗng. “Chiếc két này vốn dĩ không thể mở dễ dàng như vậy. Có ai biết mật mã của nó không?”
Ngô Thành nhíu mày, đôi mắt sắc bén của ông thoáng hiện lên sự ngạc nhiên. “Tôi nhớ rằng Hoàng Minh rất cẩn trọng với chiếc két này. Chỉ có ông ta mới biết mật mã.”
“Vậy thì ai đó đã ép ông ta mở nó,” Trung úy Phan kết luận, giọng nói lạnh lùng. “Và có vẻ như điều gì đó quý giá đã bị lấy đi trước khi ông ấy bị giết.”
Một trong những điều tra viên trẻ tuổi tiến tới và báo cáo: “Thưa trung úy, chúng tôi đã kiểm tra hiện trường và không tìm thấy dấu vết của sự xâm nhập từ bên ngoài. Cửa chính và cửa sổ đều không có dấu hiệu bị phá. Và đặc biệt, căn phòng này đã được khóa kín từ bên trong.”
Trung úy Phan gật đầu, trầm ngâm. “Rất thú vị. Một vụ án mạng trong phòng kín. Đây sẽ không phải là một vụ án dễ dàng.”
Lúc này, từ ngoài cửa, một người đàn ông trung niên với gương mặt sắc sảo bước vào, trên tay là chiếc cặp da. Ông mặc một bộ vest đen, đôi mắt sắc bén nhưng đầy uy quyền. Tất cả mọi người trong phòng quay lại nhìn ông với sự ngạc nhiên.
“Bao Thanh Thiên!” Một trong những nhân viên cảnh sát thốt lên, không giấu được sự ngưỡng mộ.
Trung úy Phan ngay lập tức tiến tới, bắt tay Bao Thanh Thiên. “Rất hân hạnh được gặp ông, Bao Thanh Thiên. Tôi không ngờ ông lại có mặt ở đây.”
“Tôi nghe nói có một vụ án mạng phức tạp và được yêu cầu giúp đỡ,” Bao Thanh Thiên đáp, giọng nói trầm ấm và đầy sự chắc chắn. “Tôi nghĩ rằng mình có thể đóng góp một chút trong việc điều tra vụ án này.”
Trung úy Phan cười nhẹ. “Nếu có ông ở đây, tôi tin rằng vụ án này sẽ sớm được giải quyết. Xin mời ông tham gia cùng chúng tôi.”
Bao Thanh Thiên nhìn quanh phòng, đôi mắt sắc bén của ông lướt qua từng chi tiết nhỏ. “Một vụ án mạng trong phòng kín… điều này luôn thú vị. Chúng ta hãy bắt đầu bằng cách tìm hiểu rõ hơn về những người có mặt tại bữa tiệc này, và xem xét xem ai có động cơ để giết Hoàng Minh.”
Ngô Thành và Lâm Quang im lặng quan sát, trong khi Bao Thanh Thiên và Trung úy Phan bắt đầu cuộc điều tra. Sự xuất hiện của Bao Thanh Thiên như một tia hy vọng giữa bầu không khí nặng nề, nhưng cũng khiến những người có mặt ở đó bắt đầu cảm thấy lo sợ. Liệu kẻ giết người có thể giấu mình trước con mắt tinh tường của vị thám tử tài ba này?