Án mạng trong căn phòng kín - Chương 2
Chương 2: Hiện trường vụ án
Tiểu Bảo rời khỏi căn phòng, lòng đầy băn khoăn. Cảnh tượng trong phòng ám ảnh cậu, nhưng cậu biết rằng để hiểu rõ vụ án này, cậu cần phải khám phá nhiều hơn. Cậu tìm đến những người đã từng làm việc gần gũi với Lý Tôn.
“Có ai biết Lý Tôn không?” Tiểu Bảo hỏi những người xung quanh khi bước ra khỏi hiện trường. Một người phụ nữ lớn tuổi, có vẻ như là người hầu cũ của Lý Tôn, nhìn cậu với ánh mắt lẫn lộn giữa sự nghi ngờ và tò mò.
“Tôi biết ông ấy. Ông ấy là một người tốt, nhưng có nhiều kẻ thù,” bà ta nói, giọng run rẩy.
“Kẻ thù? Ai vậy?” Tiểu Bảo thúc giục.
“Ông ấy từng từ chối nhiều vụ buôn bán không minh bạch. Một số thương nhân rất tức giận,” bà ta kể.
“Có thể bà cho tôi biết thêm về những thương nhân đó được không?” cậu hỏi.
“Chắc chắn rồi. Một trong số họ là Trương Hạo, ông ta rất có quyền lực trong thành phố này. Ông ấy không phải là người dễ dàng chấp nhận thất bại,” bà ta nói, mắt nhìn xa xăm.
Tiểu Bảo ghi nhớ cái tên Trương Hạo. “Cảm ơn bà rất nhiều. Tôi sẽ tìm ông ấy,” cậu nói rồi quay đi.
Gặp Trương Hạo
Cậu tìm đến nhà Trương Hạo, một dinh thự lớn với hàng rào cao và lính gác nghiêm ngặt. Tiểu Bảo đứng ở cổng, cảm thấy có chút hồi hộp. “Mình phải thật cẩn thận,” cậu tự nhủ.
“Ngươi có việc gì?” một lính gác hỏi.
“Tôi là Tiểu Bảo, một luật sư. Tôi muốn gặp Trương Hạo về vụ án của Lý Tôn,” cậu đáp.
Sau một hồi do dự, lính gác dẫn cậu vào bên trong. Dinh thự được trang trí lộng lẫy, nhưng không khí ở đây rất căng thẳng. Khi đến phòng khách, Trương Hạo đang ngồi uống trà, vẻ mặt nghiêm nghị.
“Ngươi là Tiểu Bảo?” ông ta hỏi, đôi mắt sắc như dao.
“Vâng, thưa ông. Tôi muốn hỏi về Lý Tôn,” Tiểu Bảo nói, cố gắng giữ bình tĩnh.
“Ông ấy đã chết. Điều đó không phải chuyện của ngươi,” Trương Hạo đáp, giọng lấp lửng.
“Nhưng tôi cần biết liệu ông có mâu thuẫn gì với ông ấy không?” Tiểu Bảo tiếp tục.
Trương Hạo cười khẩy. “Tôi không mâu thuẫn với ông ta. Tôi chỉ không thích cách ông ta làm việc. Ông ta quá kiêu ngạo và nghĩ rằng mình có thể cản đường tôi.”
“Ông có biết ai có thể muốn giết ông ấy không?” Tiểu Bảo hỏi.
“Có nhiều kẻ muốn ông ta mất việc, nhưng giết người thì không phải ai cũng làm. Lý Tôn là một tên ngốc, nhưng ông ta không đáng chết,” Trương Hạo trả lời, ánh mắt hờ hững.
Tiểu Bảo cảm thấy có điều gì đó không đúng. “Cảm ơn ông đã chia sẻ,” cậu nói rồi rời khỏi dinh thự, lòng đầy suy nghĩ.
Điều tra thêm
Tiểu Bảo quyết định đến khu chợ gần đó, nơi những người dân địa phương thường tụ tập. Có thể ở đó cậu sẽ tìm được thêm thông tin. Khi cậu đi qua những quầy hàng, một người đàn ông trung niên tiến tới.
“Cậu đang tìm ai?” ông ta hỏi.
“Tôi là Tiểu Bảo. Tôi điều tra về cái chết của Lý Tôn,” cậu đáp.
“Ôi, Lý Tôn! Một tên khốn kiếp! Hắn đã làm khổ nhiều người trong chợ này,” ông ta nói, vẻ mặt tức giận.
“Ông có biết ai có thể muốn giết ông ấy không?” Tiểu Bảo hỏi.
“Nghe đồn là có một người đàn ông bí ẩn đã đến thăm hắn trước khi hắn chết. Người đó có vẻ rất nguy hiểm,” ông ta kể.
“Người đó là ai?” Tiểu Bảo cảm thấy hứng thú.
“Nghe nói tên đó là Lâm Kha. Hắn là một kẻ lừa đảo có tiếng tăm trong giới thương nhân. Rất có thể hắn đã không hài lòng với Lý Tôn,” người đàn ông giải thích.
“Cảm ơn ông. Tôi sẽ tìm hắn,” Tiểu Bảo quyết định, cảm giác hồi hộp trào dâng.
Hành trình tìm Lâm Kha
Tiểu Bảo bắt đầu tìm kiếm Lâm Kha, lòng đầy quyết tâm. Cậu hỏi những người xung quanh về hắn và được biết rằng hắn thường lui tới một quán trà gần bờ sông.
Khi đến quán trà, cậu nhìn thấy một người đàn ông mảnh khảnh, có khuôn mặt gian xảo đang ngồi một mình. “Có phải ông là Lâm Kha không?” Tiểu Bảo hỏi khi tiến gần.
Người đàn ông ngẩng lên, ánh mắt cảnh giác. “Ngươi là ai mà dám đến đây?” hắn hỏi.
“Tôi là Tiểu Bảo. Tôi điều tra về cái chết của Lý Tôn. Ông có thông tin gì không?” cậu đề nghị.
“Hắn đáng chết,” Lâm Kha nói với giọng lạnh lùng. “Hắn đã làm hỏng nhiều thương vụ của ta.”
“Nhưng liệu ông có giết hắn không?” Tiểu Bảo hỏi, cố gắng không để cảm xúc lộ rõ.
“Hắn không đáng để ta phải động tay. Có nhiều cách để trả thù mà không cần phải giết chóc,” Lâm Kha cười khẩy.
Tiểu Bảo cảm thấy những điều hắn nói không hoàn toàn thật lòng. “Ông không phải là người lương thiện, và tôi sẽ tìm ra sự thật,” cậu nói rồi đứng dậy.
Lâm Kha nhìn cậu, ánh mắt đầy thách thức. “Ngươi sẽ không bao giờ tìm ra được gì đâu, Tiểu Bảo.”
Tiểu Bảo rời quán trà, lòng tràn đầy quyết tâm. “Mình sẽ không để vụ án này bị chìm vào quên lãng,” cậu thầm nghĩ, cảm giác như có một mảnh ghép quan trọng đang ở gần, nhưng chưa đủ để cậu kết nối mọi thứ lại với nhau.
Hành trình điều tra của Tiểu Bảo mới chỉ bắt đầu, nhưng cậu biết rằng thời gian không chờ đợi ai, và cậu cần phải nhanh chóng tìm ra sự thật trước khi kẻ giết người có thể trốn thoát.