Án Mạng Trong Đền Thờ - Chương 2
Chương 2: Ngôi Đền Bị Nguyền Rủa
Minh rời khỏi nhà trưởng làng, trong lòng đầy nặng trĩu. Vụ án mạng bí ẩn trong ngôi đền cổ thu hút toàn bộ sự chú ý của anh. Dù cảm thấy hoang mang trước thực tế mình đang trải qua, Minh vẫn giữ được sự điềm tĩnh của một thám tử chuyên nghiệp. Anh biết rằng, để sống sót và trở về, anh phải tìm ra sự thật ẩn giấu trong ngôi đền này.
Khi Minh bước ra khỏi ngôi nhà, anh thấy người dẫn đường từ trước đang đứng đợi bên ngoài. Người này cúi đầu chào Minh rồi nói, “Trưởng làng đã giao nhiệm vụ cho ngài. Tôi sẽ đưa ngài tới ngôi đền.”
Minh gật đầu, “Cảm ơn. Anh có thể cho tôi biết thêm về ngôi đền không?”
Người dẫn đường lưỡng lự một lúc trước khi đáp, “Ngôi đền đó có tên là Đền Thần Long, đã tồn tại từ thời rất xa xưa. Người dân chúng tôi thờ cúng tại đó để cầu bình an và mùa màng bội thu. Nhưng kể từ khi vị quan lớn bị sát hại, mọi thứ đã thay đổi. Người ta tin rằng ngôi đền đã bị nguyền rủa, và không ai dám tới gần nữa.”
“Vị quan đó là ai? Và tại sao ông ta lại đến ngôi đền?” Minh hỏi, cố gắng thu thập thêm thông tin.
“Ông ta là Quan Triệu, một quan chức cao cấp trong triều đình. Ông ấy đến ngôi đền này để làm lễ cúng tế đặc biệt, nhằm cầu phúc cho triều đại và cũng có tin đồn rằng ông ta đang tìm kiếm thứ gì đó trong đền. Tuy nhiên, chỉ vài giờ sau khi làm lễ, ông ta bị phát hiện chết trong ngôi đền với vết cắt sâu trên cổ. Không ai biết ai là kẻ giết ông ấy, và từ đó ngôi đền trở nên lạnh lẽo, không một ai dám đến gần.”
Minh khẽ nhíu mày, “Một lễ cúng tế đặc biệt sao? Có ai khác đi cùng ông ta không?”
“Chỉ có một vài người hầu cận, nhưng tất cả đều nói rằng họ không nhìn thấy gì cả. Họ chỉ nghe thấy tiếng hét lớn từ trong đền, và khi chạy vào, họ thấy ông ta đã chết. Họ rất sợ hãi, tin rằng thần linh đã nổi giận.”
Minh cảm nhận được sự phức tạp của vụ án. Một vị quan lớn bị giết hại giữa một lễ cúng tế, và người dân tin rằng thần linh là kẻ thủ ác. Nhưng với tư cách là một thám tử, anh biết rằng sự thật thường nằm sau những gì mọi người không nhìn thấy hoặc không muốn tin.
Họ đi qua khu rừng rậm, dần dần tiếng chim rừng và gió xào xạc trở nên im lặng khi họ tiến gần đến ngôi đền. Không khí xung quanh như nặng trĩu, mang theo sự rợn ngợp khó tả. Minh cảm thấy một luồng lạnh chạy dọc sống lưng khi ngôi đền hiện ra trước mắt.
Ngôi đền Thần Long nằm cô lập giữa một khoảng đất trống, bao quanh bởi những cây cổ thụ to lớn. Đền được xây bằng đá, với những hoa văn cổ xưa chạm khắc trên cột và tường. Mái đền cong vút, phủ rêu phong, làm nổi bật sự cổ kính và linh thiêng của nơi này. Nhưng có một điều kỳ lạ: mọi thứ xung quanh đền đều im lìm, như thể không có sự sống nào dám bén mảng đến gần.
Người dẫn đường dừng lại cách đền vài mét, không dám tiến thêm. “Ngôi đền ở đây, thưa ngài. Tôi sẽ không vào bên trong đâu, vì lời nguyền có thể ám lên cả tôi.”
Minh hiểu sự sợ hãi của người dân nơi đây, nhưng anh không thể lùi bước. Anh cảm ơn người dẫn đường rồi tiến về phía đền. Khi đến gần, Minh cảm nhận được một sự rùng rợn lạ thường, nhưng anh tự trấn tĩnh mình.
Anh đẩy cánh cửa đền ra, cửa kêu kẽo kẹt như thể đã lâu không được mở. Bên trong đền tối om, chỉ có vài tia sáng lẻ loi xuyên qua khe cửa. Bàn thờ ở giữa đền lớn, đặt một bức tượng rồng bằng đồng, có vẻ như là vật linh thiêng nhất nơi đây. Nhưng thứ thu hút sự chú ý của Minh hơn cả là một vệt máu khô kéo dài trên sàn đá, dẫn tới một góc khuất của đền.
Minh cẩn thận tiến tới, mắt nhìn chăm chú vào mọi chi tiết. Anh quỳ xuống, dùng tay chạm nhẹ vào vết máu khô, cảm nhận sự lạnh lẽo của đá dưới lòng bàn tay. “Đây chắc hẳn là nơi Quan Triệu đã gục ngã,” anh lẩm bẩm, đôi mắt sắc lạnh bắt đầu phân tích hiện trường.
Bất chợt, một tiếng động nhỏ vang lên từ phía sau bức tượng rồng. Minh đứng bật dậy, quay người lại, tay đã sẵn sàng để phòng thủ. “Ai ở đó?” Anh gọi lớn, nhưng không có tiếng trả lời. Tiếng động lại vang lên, lần này rõ ràng hơn, như thể có ai đó đang di chuyển.
Minh chầm chậm tiến về phía tượng rồng, cẩn thận nhìn quanh. Khi anh đến gần, một bóng người nhỏ bé từ từ ló dạng sau bức tượng. Đó là một cô bé, tầm mười tuổi, với đôi mắt đen láy và khuôn mặt bám đầy bụi bẩn. Cô bé nhìn Minh với ánh mắt hoảng sợ, như thể sợ anh là một con quái vật.
“Cô bé, em làm gì ở đây?” Minh hỏi, cố gắng giữ giọng điệu nhẹ nhàng để không làm cô bé sợ.
Cô bé im lặng nhìn Minh một lúc, rồi nói bằng giọng run rẩy, “Em không có làm gì sai… Em chỉ đang tìm thứ gì đó.”
“Tìm gì?” Minh thắc mắc.
Cô bé cúi đầu, giọng thì thầm, “Một thứ mà cha em để lại… Cha em đã bị giết ở đây. Em chỉ muốn tìm thứ đó để mang về, nhưng em sợ lắm… Ngài là ai? Ngài có phải là người xấu không?”
Minh ngồi xuống, cố gắng để cô bé cảm thấy an tâm. “Anh không phải người xấu. Anh là thám tử, đến đây để tìm ra sự thật về cái chết của cha em. Em có thể giúp anh được không?”
Cô bé nhìn Minh một lúc lâu, rồi gật đầu. “Cha em là một trong những người hầu cận của Quan Triệu. Ông ấy bảo em rằng trong ngôi đền này có một báu vật rất quý, và ông ấy đã giấu nó ở đâu đó. Nhưng em không biết nó ở đâu.”
Minh nhíu mày, “Báu vật? Có phải nó liên quan đến cái chết của Quan Triệu không?”
Cô bé không trả lời, chỉ lặng lẽ đưa tay chỉ về một góc khác của đền. “Cha em nói rằng nó nằm ở đâu đó trong góc đó, nhưng em không thể tìm thấy.”
Minh nhìn theo hướng tay cô bé chỉ, lòng đầy tò mò. Có thể đây chính là manh mối quan trọng để giải mã vụ án này. Nhưng trước khi anh có thể điều tra kỹ hơn, một cơn gió mạnh thổi qua, khiến cửa đền đập mạnh. Cô bé hét lên và chạy ra ngoài, để lại Minh một mình trong ngôi đền lạnh lẽo, với bóng tối và bí mật bao trùm.
Minh nhìn về phía góc đền mà cô bé chỉ, quyết tâm khám phá sự thật ẩn sau cái chết của Quan Triệu và sự nguyền rủa của ngôi đền Thần Long. Trước mắt anh, cuộc điều tra bắt đầu trở nên phức tạp hơn rất nhiều so với những gì anh tưởng tượng.