Án Mạng Trong Đền Thờ - Chương 4
Chương 4: Bí Mật Của Ngôi Đền
Tiếng nổ lớn vừa dứt, Minh và cô bé rơi vào sự im lặng đáng sợ. Đá vụn rơi xuống, chắn ngang lối ra duy nhất. Không khí trở nên ngột ngạt, mùi bụi và ẩm mốc nồng nặc xung quanh. Minh biết rằng thời gian không đứng về phía họ, anh phải tìm cách thoát khỏi nơi này trước khi tất cả hy vọng bị chôn vùi dưới đống đổ nát.
Cô bé run rẩy nắm chặt lấy tay Minh, đôi mắt sợ hãi. “Chúng ta phải làm sao bây giờ, ngài thám tử? Chúng ta không thể thoát ra được.”
Minh cúi xuống, nhìn thẳng vào mắt cô bé, cố gắng giữ bình tĩnh để trấn an. “Em đừng lo, chúng ta sẽ tìm ra cách. Nhưng trước hết, anh cần em bình tĩnh và làm theo những gì anh nói, được không?”
Cô bé gật đầu, cố nén lại nỗi sợ hãi. Minh nhìn quanh căn phòng nhỏ, tìm kiếm bất kỳ manh mối nào có thể giúp họ thoát khỏi đây. Chiếc hộp gỗ trong tay anh trở nên nặng nề hơn, như thể đang chứa đựng cả gánh nặng của số phận. Minh biết rằng chiếc hộp này là chìa khóa cho toàn bộ bí ẩn, nhưng bây giờ việc quan trọng nhất là sống sót.
Minh tiến lại gần lối đi bị chặn, kiểm tra đống đá vụn. “Có vẻ như chúng ta không thể dọn hết đá bằng tay không,” Minh nói, “Nhưng có thể có một lối ra khác.”
Anh quay lại nhìn những bức phù điêu cổ xưa trên tường. Các bức phù điêu này miêu tả những câu chuyện thần thoại về rồng và các vị thần cổ xưa, nhưng Minh nhận ra có một bức phù điêu đặc biệt khác hẳn. Nó mô tả một cánh cửa bị che giấu phía sau một bức tường.
Minh tiến lại gần bức phù điêu, chăm chú quan sát từng chi tiết. Có một phần nhỏ của bức phù điêu nhô ra, trông giống như một chiếc nút. Anh đặt tay lên đó, do dự trong giây lát rồi ấn nhẹ. Một âm thanh cạch vang lên từ bên trong bức tường.
Đột nhiên, một phần của bức tường bên cạnh bức phù điêu từ từ dịch chuyển, để lộ ra một lối đi nhỏ, đủ cho một người chui qua. Minh thở phào nhẹ nhõm, quay lại nhìn cô bé. “Chúng ta đã tìm ra lối thoát. Nhanh, đi theo anh.”
Cô bé vội vã bước theo Minh, cả hai cùng chui vào lối đi nhỏ hẹp. Lối đi dẫn họ qua một hành lang ngầm tối tăm và ẩm ướt. Minh cảm nhận được hơi thở gấp gáp của cô bé phía sau, nhưng anh biết họ không có thời gian để dừng lại. Tiếng bước chân của họ vang vọng trong không gian chật hẹp, như thể hành lang này chưa từng có ai đặt chân tới.
Sau một lúc, hành lang bắt đầu mở rộng ra, dẫn tới một căn phòng khác. Căn phòng này nhỏ hơn căn phòng trước, nhưng có vẻ như nó được sử dụng như một nơi cất giấu bí mật. Ở giữa căn phòng, Minh thấy một bàn thờ nhỏ với một chiếc bình cổ đặt ngay ngắn trên đó.
Minh tiến lại gần, cẩn thận mở nắp chiếc bình. Bên trong là một cuộn giấy da cũ, được bảo quản cẩn thận. Minh nhẹ nhàng lấy cuộn giấy ra, mở ra đọc. Những dòng chữ Hán cổ viết trên giấy vẫn còn rõ ràng, mặc dù đã qua nhiều thế kỷ.
Cuộn giấy này không chỉ là một tấm bản đồ như cuộn giấy trước đó. Nó là một bản chỉ dẫn, mô tả cách thức sử dụng chiếc vòng cổ trong chiếc hộp mà Minh tìm thấy. Theo cuộn giấy, chiếc vòng cổ này có thể mở ra cánh cổng dẫn tới một kho báu bí mật, được bảo vệ bởi một lời nguyền cổ xưa. Nhưng nếu sử dụng sai cách, chiếc vòng có thể mang lại tai họa khôn lường.
Minh ngẩng đầu lên, mắt nhìn cô bé. “Cha em có bao giờ nhắc đến kho báu nào không?”
Cô bé ngập ngừng, rồi lắc đầu. “Cha em chỉ nói rằng chiếc vòng cổ rất quý giá và không được để nó rơi vào tay kẻ xấu. Nhưng em không biết gì về kho báu.”
Minh gật đầu, trầm tư suy nghĩ. “Vụ án này liên quan đến nhiều thứ hơn chúng ta tưởng. Ai đó đã giết Quan Triệu để chiếm đoạt chiếc vòng cổ này, có lẽ là để tìm kiếm kho báu. Nhưng anh cần phải tìm hiểu rõ hơn về những người có liên quan đến vụ án.”
Anh cuộn lại tấm giấy da và cất vào áo, rồi dẫn cô bé ra khỏi căn phòng. Họ tiếp tục đi sâu vào hành lang ngầm, ánh sáng từ ngọn đuốc le lói dẫn lối cho họ.
Cuối cùng, hành lang dẫn họ tới một lối thoát khác, nơi ánh sáng ban ngày chiếu rọi. Minh và cô bé bước ra ngoài, cảm nhận được sự mát mẻ của không khí và ánh nắng sau khi thoát khỏi lối đi ngầm.
Họ đang đứng bên ngoài khu rừng, xa ngôi đền Thần Long. Cô bé nhìn quanh, rồi quay sang Minh với vẻ nhẹ nhõm. “Chúng ta đã thoát rồi, nhưng ngài thám tử, chúng ta sẽ làm gì tiếp theo?”
Minh nhìn vào chiếc hộp gỗ trong tay, lòng đầy quyết tâm. “Anh sẽ quay lại làng và điều tra thêm về Quan Triệu, cũng như những người có liên quan đến vụ án này. Anh tin rằng có kẻ nào đó trong làng biết rõ hơn về bí mật của chiếc vòng cổ.”
Cô bé gật đầu, nhưng đôi mắt vẫn đầy lo lắng. “Ngài có nghĩ rằng chúng ta sẽ gặp nguy hiểm không?”
Minh khẽ mỉm cười, “Nguy hiểm thì luôn có, nhưng chúng ta không thể lùi bước. Sự thật cần phải được đưa ra ánh sáng.”
Với chiếc hộp và những manh mối mới trong tay, Minh và cô bé bắt đầu quay trở lại làng, biết rằng cuộc điều tra sẽ còn nhiều thử thách phía trước. Nhưng dù khó khăn đến đâu, Minh biết rằng anh phải tiếp tục đi trên con đường này, bởi chỉ có sự thật mới có thể giải thoát anh khỏi vòng xoáy của thời gian và đưa anh trở về với hiện thực.