Án Mạng Trong Đền Thờ - Chương 7
Chương 7: Sự Thật Dần Hé Lộ
Minh bước đi trong đêm tối, lòng đầy nặng trĩu với những câu hỏi chưa có lời giải. Bóng tối bao trùm ngôi làng nhỏ, và chỉ có ánh sáng le lói từ những ngọn đèn dầu trong các ngôi nhà rọi ra, chiếu sáng lờ mờ con đường mà Minh đang đi. Vết thương trên vai anh rỉ máu, nhưng điều đó không làm anh dừng lại. Anh biết rằng sự thật đang đến gần, và để hiểu rõ vụ án này, anh cần phải đối mặt với trưởng làng.
Khi Minh đến trước ngôi nhà của trưởng làng, ngọn đèn bên trong vẫn sáng. Dường như ông lão vẫn đang thức, chờ đợi Minh quay về. Minh đứng trước cửa một lúc, thu hết can đảm rồi gõ cửa. Tiếng gõ cửa vang lên trong đêm yên tĩnh, tạo nên một âm thanh kỳ lạ và u ám.
Cánh cửa mở ra, và trưởng làng đứng đó, ánh mắt ông vẫn bình tĩnh như thường lệ, nhưng Minh có thể nhận thấy một sự sắc bén ẩn sâu trong đôi mắt già nua ấy. “Ngươi trở lại rồi sao, thám tử?” Trưởng làng hỏi, giọng ông vẫn trầm tĩnh nhưng đầy ẩn ý.
Minh gật đầu, không chần chừ, anh bước vào trong nhà. “Tôi đã gặp lão bộc và biết được một số điều về chiếc vòng cổ. Và tôi cũng đã bị tấn công bởi một trong những người hầu cận của Quan Triệu. Ông có điều gì muốn giải thích không?”
Trưởng làng khép cửa lại, bước chậm rãi về phía ghế ngồi của mình. Ông ngồi xuống, nhìn thẳng vào Minh, đôi mắt ông ta không lộ ra một chút cảm xúc nào. “Ngươi nghĩ rằng ta có liên quan đến cái chết của Quan Triệu sao?” ông hỏi, giọng bình tĩnh đến lạ.
Minh cảm thấy sự căng thẳng dâng lên trong phòng. “Có quá nhiều điều đáng ngờ về vụ án này, và tất cả đều dẫn về ông. Ông là người duy nhất có quyền lực và kiến thức để hiểu rõ về chiếc vòng cổ, và cũng là người có thể điều khiển những người khác để thực hiện âm mưu của mình.”
Trưởng làng không nói gì một lúc, chỉ nhìn Minh bằng đôi mắt sắc bén của mình. Sau đó, ông khẽ mỉm cười, một nụ cười khiến Minh cảm thấy không thoải mái. “Ngươi thật thông minh, thám tử. Nhưng ngươi có biết rằng đôi khi, sự thật không phải lúc nào cũng mang lại điều tốt đẹp?”
Minh giữ bình tĩnh, anh biết rằng mình đang đối mặt với một kẻ có thể là rất nguy hiểm. “Sự thật vẫn là sự thật, dù nó có đen tối thế nào đi nữa. Ông hãy nói rõ mọi chuyện đi.”
Trưởng làng khẽ thở dài, như thể ông đang cân nhắc việc tiết lộ một bí mật lớn. “Quan Triệu… Ông ta đúng là kẻ tham lam, luôn tìm kiếm quyền lực và của cải. Ông ta đã nghe nói về chiếc vòng cổ và tin rằng nó sẽ mang lại cho ông ta quyền lực vô biên. Nhưng ông ta không biết rằng chiếc vòng cổ đó không chỉ đơn thuần là một món trang sức. Nó là một lời nguyền, và ai sở hữu nó mà không có sự cho phép của các vị thần sẽ phải chịu hậu quả khủng khiếp.”
Minh lắng nghe, cảm nhận được sự thật đang dần lộ diện. “Vậy ông đã giết Quan Triệu để bảo vệ chiếc vòng cổ? Hay để chiếm đoạt nó cho riêng mình?”
Trưởng làng lắc đầu. “Không, ta không giết Quan Triệu. Ông ta đã tự đẩy mình vào chỗ chết khi cố gắng chiếm đoạt chiếc vòng cổ. Nhưng ta đã che giấu sự thật để bảo vệ ngôi làng này, để không ai khác bị cuốn vào vòng xoáy của tham vọng và tai họa.”
Minh nhíu mày, cảm thấy có điều gì đó vẫn chưa rõ ràng. “Vậy tại sao người hầu cận Hòa lại tấn công tôi? Có phải ông đã ra lệnh cho hắn làm như vậy?”
Trưởng làng thở dài, ánh mắt ông trở nên u ám. “Hòa là một người trung thành, nhưng cũng là một kẻ yếu đuối. Hắn sợ rằng nếu ngươi biết quá nhiều, ngươi sẽ gây ra rắc rối cho cả làng. Ta không ra lệnh cho hắn tấn công ngươi, nhưng có lẽ hắn nghĩ rằng làm vậy sẽ bảo vệ được ngôi làng này.”
Minh im lặng, suy nghĩ về những gì trưởng làng vừa nói. Có vẻ như mọi thứ đang dần sáng tỏ, nhưng vẫn còn một điều Minh chưa hiểu rõ. “Vậy ông giữ chiếc vòng cổ để làm gì? Nếu nó nguy hiểm như vậy, tại sao không phá hủy nó?”
Trưởng làng khẽ cười, nhưng nụ cười đó chứa đựng sự mệt mỏi của một người đã sống quá lâu với những bí mật. “Ngươi không thể phá hủy thứ thuộc về các vị thần. Chiếc vòng cổ đó phải được bảo vệ, giữ kín, không để rơi vào tay kẻ xấu. Ta đã định giấu nó mãi mãi, nhưng có lẽ số phận đã đưa ngươi đến đây để kết thúc tất cả.”
Minh cảm nhận được một sự quyết tâm trong lời nói của trưởng làng. Ông ta đã sống nhiều năm với gánh nặng này, và có lẽ đã sẵn sàng để từ bỏ nó. “Vậy tôi có thể làm gì để giúp ông?”
Trưởng làng đứng dậy, ánh mắt ông lấp lánh dưới ánh đèn dầu. “Ngươi hãy đưa chiếc vòng cổ ra khỏi đây, mang nó đi xa, đến nơi mà không ai có thể tìm thấy nó. Và hãy đảm bảo rằng không ai khác phải chịu đựng lời nguyền này nữa.”
Minh gật đầu, cảm thấy rằng đây là con đường duy nhất để kết thúc mọi chuyện. “Tôi sẽ làm như ông nói. Nhưng trước khi tôi đi, ông cần phải nói cho tôi biết một điều nữa: liệu còn ai khác trong làng biết về chiếc vòng cổ này không?”
Trưởng làng lắc đầu. “Chỉ có ta và những người đã chết. Ngươi là người duy nhất biết sự thật.”
Minh im lặng một lúc, rồi quyết định. “Được rồi. Tôi sẽ làm theo ý ông.”
Trưởng làng khẽ mỉm cười, như thể một gánh nặng lớn đã được trút bỏ. “Cảm ơn ngươi, thám tử. Ngươi là người cuối cùng mà ta có thể tin tưởng.”
Minh cúi đầu chào trưởng làng, rồi rời khỏi nhà ông. Bên ngoài, trời đã tối đen, nhưng Minh cảm thấy như ánh sáng của sự thật đang dần chiếu rọi con đường phía trước. Anh biết rằng mình phải rời khỏi ngôi làng này, mang theo chiếc vòng cổ và cả những bí mật mà nó mang theo. Nhưng dù điều gì xảy ra, Minh sẽ không để bất kỳ ai khác bị cuốn vào vòng xoáy của tham vọng và tai họa nữa.
Với quyết tâm và một gánh nặng mới trên vai, Minh bước đi trong đêm tối, sẵn sàng đối mặt với những thử thách tiếp theo trên con đường tìm kiếm sự thật và công lý.