Án Mạng Trong Đền Thờ - Chương 8
Chương 8: Lời Thú Tội
Minh rời khỏi ngôi nhà của trưởng làng, bước đi trong bóng tối với những suy nghĩ nặng trĩu. Gió đêm thổi nhẹ qua những tán cây, mang theo âm thanh thì thầm của rừng già. Cảm giác về sự thật dần lộ diện khiến Minh không thể ngừng suy nghĩ về những gì đã xảy ra. Anh biết rằng mình đã tiến gần đến kết thúc của cuộc điều tra, nhưng vẫn còn một điều gì đó khiến anh cảm thấy bất an.
Khi Minh quay trở về ngôi nhà nơi anh đang tạm trú, anh nhận ra rằng cô bé đã đợi anh từ lúc nào. Đôi mắt cô bé mở to, lo lắng khi nhìn thấy Minh trở về với vết thương trên vai. Cô chạy tới, hỏi với giọng run rẩy, “Ngài thám tử, ngài có sao không? Ngài bị thương rồi!”
Minh mỉm cười yếu ớt, xoa đầu cô bé để trấn an. “Anh không sao đâu. Chỉ là một vết thương nhỏ thôi. Em đừng lo lắng.”
Cô bé nhìn Minh với ánh mắt đầy lo âu, nhưng vẫn cố gắng mỉm cười. “Ngài đã tìm ra sự thật chưa?”
Minh gật đầu, rồi ngồi xuống bên cạnh cô bé. “Anh đã biết rằng chiếc vòng cổ mà chúng ta tìm thấy thực sự là một báu vật, nhưng nó cũng mang theo một lời nguyền. Trưởng làng đã giữ kín bí mật này để bảo vệ ngôi làng. Nhưng giờ đây, anh cần phải mang chiếc vòng đi, để không ai khác bị hại vì nó.”
Cô bé cúi đầu, lặng lẽ nhìn xuống sàn nhà. Một lúc sau, cô bé ngẩng đầu lên, mắt đượm buồn. “Ngài định đi đâu? Em không muốn ngài rời khỏi đây.”
Minh khẽ thở dài, biết rằng cô bé đã gắn bó với anh trong thời gian ngắn ngủi này. “Anh phải đi, nhưng anh hứa sẽ làm mọi cách để bảo vệ em và ngôi làng này. Đây là việc mà anh phải làm.”
Cô bé không nói gì, chỉ im lặng một lúc lâu rồi ôm lấy Minh. Minh cảm nhận được sự ấm áp từ cái ôm của cô bé, điều đó khiến lòng anh dâng lên một cảm giác tiếc nuối. Nhưng anh biết rằng đây là điều cần thiết để bảo vệ cô bé và mọi người trong làng.
Ngay lúc đó, tiếng gõ cửa bất ngờ vang lên. Minh đứng dậy, cẩn thận mở cửa. Trước mắt anh là bà Lan, người hầu cận mà anh đã gặp trước đó. Gương mặt bà ta lộ rõ sự hoảng loạn, mắt mở to với nỗi sợ hãi không giấu được.
“Ngài thám tử… xin ngài hãy cứu tôi!” bà Lan thốt lên, giọng bà run rẩy như sắp khóc.
Minh nhìn bà Lan, cảm thấy một linh cảm xấu. “Bà hãy bình tĩnh. Có chuyện gì xảy ra vậy?”
Bà Lan thở dốc, cố gắng lấy lại bình tĩnh. “Tôi… tôi đã biết rằng mình không thể che giấu nữa. Trưởng làng… ông ấy đã ép tôi giữ bí mật, nhưng tôi không thể chịu đựng nổi. Ông ấy chính là kẻ đã giết Quan Triệu!”
Minh bất ngờ trước lời thú tội của bà Lan. “Bà nói sao? Trưởng làng chính là kẻ sát hại Quan Triệu?”
Bà Lan gật đầu, nước mắt rơi xuống. “Đúng vậy. Ông ấy đã sử dụng tôi và những người hầu cận khác để che giấu tội ác của mình. Ông ấy muốn chiếm đoạt chiếc vòng cổ để đạt được quyền lực mà nó mang lại. Quan Triệu đã phát hiện ra âm mưu của ông ấy và cố gắng lấy chiếc vòng cổ để ngăn chặn ông ta. Nhưng trước khi ông ấy kịp hành động, trưởng làng đã ra tay trước.”
Minh cảm nhận được sự căng thẳng trong lòng mình dâng lên. Những lời của bà Lan xác nhận những nghi ngờ của anh về trưởng làng, nhưng anh không ngờ rằng mọi chuyện lại phức tạp đến vậy. “Tại sao bà lại quyết định nói ra sự thật bây giờ?”
Bà Lan cúi đầu, giọng bà run run. “Tôi không thể sống trong sự sợ hãi và tội lỗi nữa. Tôi đã chứng kiến quá nhiều điều kinh khủng và không thể để ngài thám tử rơi vào bẫy của ông ấy. Trưởng làng sẽ không từ bỏ cho đến khi ngài bị tiêu diệt, hoặc cho đến khi ông ấy chiếm đoạt được chiếc vòng cổ.”
Minh hiểu rằng tình thế của anh trở nên nguy hiểm hơn bao giờ hết. Trưởng làng đã biết rằng Minh đã tiến gần đến sự thật, và giờ đây, ông ta có thể sẽ hành động để bảo vệ bí mật của mình. “Bà có biết ông ta sẽ làm gì tiếp theo không?” Minh hỏi, cố gắng tìm hiểu thêm về kế hoạch của trưởng làng.
Bà Lan nhìn Minh với ánh mắt lo lắng. “Ông ta sẽ không dừng lại cho đến khi ngài bị tiêu diệt. Ngài phải rời khỏi làng ngay lập tức, trước khi ông ta hành động.”
Minh biết rằng bà Lan nói đúng. Anh cần phải rời khỏi làng này ngay lập tức, mang theo chiếc vòng cổ và bảo vệ nó khỏi tay trưởng làng. Nhưng trước khi đi, Minh quyết định rằng anh phải đối mặt với trưởng làng lần cuối, để giải quyết mọi chuyện một lần và mãi mãi.
Minh quay lại nhìn cô bé, rồi nhìn bà Lan. “Tôi sẽ rời khỏi đây ngay, nhưng trước đó, tôi cần phải đối mặt với trưởng làng. Bà Lan, bà hãy chăm sóc cô bé và đảm bảo rằng không ai làm hại cô ấy.”
Bà Lan gật đầu, trong mắt bà hiện lên sự quyết tâm. “Tôi sẽ làm mọi thứ để bảo vệ cô bé.”
Minh gật đầu, rồi quay người rời khỏi ngôi nhà. Bên ngoài, bầu trời tối đen, không một ngôi sao nào xuất hiện. Nhưng Minh biết rằng anh không còn đường lùi nữa. Anh phải đối mặt với trưởng làng, dù kết quả có ra sao đi nữa.
Minh tiến về phía ngôi nhà của trưởng làng, trong đầu anh là những hình ảnh lướt qua về những gì đã xảy ra. Anh nhớ lại từng chi tiết nhỏ, từng lời nói, từng cử chỉ của trưởng làng. Và bây giờ, tất cả đều dẫn đến một kết luận duy nhất: trưởng làng chính là kẻ thủ ác đứng sau tất cả.
Khi Minh đến trước ngôi nhà của trưởng làng, anh cảm thấy một sự im lặng chết chóc bao trùm. Cánh cửa gỗ vẫn khép hờ, và ánh sáng từ trong nhà hắt ra ngoài, tạo nên một không gian kỳ lạ và rợn người.
Minh đẩy cửa bước vào, và anh thấy trưởng làng đang ngồi ở giữa phòng, gương mặt ông ta không lộ rõ cảm xúc. Ông ta không tỏ ra ngạc nhiên khi thấy Minh bước vào, chỉ nhìn anh với ánh mắt lạnh lùng.
“Ngươi đã trở lại,” trưởng làng nói, giọng ông ta trầm tĩnh như thể mọi chuyện đã được dự đoán trước.
Minh không chần chừ, anh nhìn thẳng vào trưởng làng và nói, “Bà Lan đã thú nhận tất cả. Ông chính là kẻ đã giết Quan Triệu và che giấu mọi chuyện. Tại sao ông lại làm vậy?”
Trưởng làng khẽ cười, nhưng nụ cười của ông ta chứa đầy sự mệt mỏi và tuyệt vọng. “Ngươi nghĩ rằng ngươi có thể hiểu được những gì ta đã trải qua sao? Ta đã sống quá lâu trong sự sợ hãi và tham vọng. Quan Triệu muốn lấy chiếc vòng cổ để trở nên quyền lực hơn, nhưng ta không thể để ông ta làm điều đó. Chiếc vòng cổ đó là chìa khóa cho một sức mạnh mà không ai có thể kiểm soát.”
Minh giữ bình tĩnh, giọng anh trở nên cứng rắn. “Nhưng ông đã giết người để bảo vệ bí mật đó. Ông đã khiến bao nhiêu người phải chịu khổ đau chỉ vì tham vọng của mình. Giờ đây, tất cả đã kết thúc. Tôi sẽ mang chiếc vòng cổ ra khỏi đây và chấm dứt mọi chuyện.”
Trưởng làng đứng dậy, ánh mắt ông ta trở nên sắc lạnh. “Ngươi nghĩ rằng ngươi có thể thoát khỏi đây sao? Ta đã sống cả đời để bảo vệ bí mật này, và ta sẽ không để ngươi phá hủy tất cả. Ngươi sẽ phải chết ở đây, như Quan Triệu.”
Ngay lúc đó, Minh nhận thấy một ánh sáng lấp lánh từ tay trưởng làng. Ông ta rút ra một con dao ngắn, lưỡi dao sắc bén lấp lánh trong ánh đèn. Minh biết rằng đây sẽ là cuộc đối đầu cuối cùng, và chỉ có một người có thể sống sót rời khỏi nơi này.
Cuộc đối đầu giữa Minh và trưởng làng bắt đầu trong căn phòng nhỏ, nơi từng là nơi che giấu những bí mật đen tối nhất. Trưởng làng tấn công trước, với những đòn đánh nhanh và mạnh mẽ. Nhưng Minh, dù bị thương, vẫn phản ứng nhanh chóng, né tránh và phản công với kỹ năng của một thám tử dày dạn kinh nghiệm.
Trận đấu diễn ra dữ dội, tiếng kim loại va chạm vang vọng trong không gian chật hẹp. Minh biết rằng mình không thể lùi bước, anh phải dồn toàn bộ sức lực để đối mặt với kẻ thù đáng gờm này. Trưởng làng, dù tuổi đã cao, vẫn cho thấy ông ta là một đối thủ nguy hiểm, với những động tác nhanh nhẹn và quyết đoán.
Minh tìm kiếm cơ hội trong mỗi đòn tấn công của đối thủ, chờ đợi một khoảnh khắc sơ hở. Và rồi, khoảnh khắc đó đến. Trưởng làng lỡ tay trong một đòn đánh, và Minh không bỏ lỡ cơ hội. Anh nhanh chóng đánh trả, đẩy trưởng làng ngã xuống đất, con dao trên tay ông ta rơi ra xa.
Trưởng làng nằm trên sàn nhà, hơi thở nặng nhọc, nhưng ánh mắt ông ta vẫn đầy kiên quyết. “Ngươi… sẽ không bao giờ thoát khỏi lời nguyền này… Ngươi sẽ chịu chung số phận với tất cả những kẻ khác.”
Minh nhìn trưởng làng, đôi mắt anh không còn chút gì do dự. “Lời nguyền này sẽ kết thúc ngay tại đây, và không ai khác phải chịu đựng nó nữa.”
Anh bước tới, nhặt con dao lên, và nhìn thẳng vào mắt trưởng làng. Ông ta không còn sức để phản kháng, chỉ nằm đó, nhìn Minh với ánh mắt đầy căm hận. Nhưng trong khoảnh khắc đó, Minh nhận ra rằng trưởng làng cũng chỉ là một con người bị mắc kẹt trong vòng xoáy của tham vọng và tội lỗi. Và anh không thể trở thành kẻ giống như ông ta.
Minh quay người, ném con dao ra xa, rồi rời khỏi ngôi nhà mà không nói thêm lời nào. Anh biết rằng trận chiến này đã kết thúc, nhưng cuộc hành trình của anh vẫn còn dài. Anh phải rời khỏi ngôi làng này, mang theo chiếc vòng cổ và những bí mật mà nó mang theo.
Với bước chân nặng nề và tâm trạng đầy suy tư, Minh rời khỏi ngôi làng trong đêm tối. Anh biết rằng mình đã làm đúng, nhưng những hậu quả của nó vẫn sẽ theo đuổi anh suốt cuộc đời. Chiếc vòng cổ, dù mang theo lời nguyền, giờ đây đã được bảo vệ khỏi tay những kẻ tham vọng. Và anh sẽ không để nó rơi vào tay bất kỳ ai khác.
Khi Minh bước đi trong bóng đêm, anh cảm nhận được một sự thanh thản trong lòng. Cuộc điều tra này đã kết thúc, và anh đã tìm ra sự thật. Nhưng anh cũng hiểu rằng sự thật không phải lúc nào cũng mang lại sự bình yên, và đôi khi, nó mang theo những vết thương không thể hàn gắn.
Nhưng dù thế nào đi nữa, Minh biết rằng anh sẽ tiếp tục con đường của mình, tìm kiếm sự thật và bảo vệ công lý, dù điều đó có nghĩa là phải đối mặt với những thử thách khắc nghiệt nhất. Và cuộc hành trình của anh sẽ không bao giờ dừng lại, cho đến khi tất cả những bí mật cuối cùng được đưa ra ánh sáng.