Án mạng trong hội chợ - Chương 3
Chương 3: Khám nghiệm hiện trường
Tiểu Bảo và Lan quay trở lại gian hàng nơi vụ án mạng xảy ra. Đêm đã buông xuống, không khí hội chợ trở nên sôi động hơn, nhưng ở đây, sự yên tĩnh đáng sợ hiện hữu. Ánh đèn vàng chiếu sáng mặt đất, nơi Hạ Đình đã nằm bất động. Tiểu Bảo cúi xuống, tập trung vào hiện trường.
“Mọi thứ vẫn còn nguyên vẹn,” anh nhận xét, mắt lướt qua những dấu vết trên mặt đất. “Chúng ta cần tìm hiểu rõ hơn về những gì xảy ra ở đây.”
“Nhưng làm thế nào?” Lan hỏi, lo lắng nhìn quanh. “Có quá nhiều người, và ai cũng đang bận rộn với hội chợ.”
“Cô giúp tôi thu thập thông tin từ những người đã thấy vụ việc. Tôi sẽ kiểm tra kỹ lưỡng hiện trường,” Tiểu Bảo trả lời.
“Được, tôi sẽ hỏi han xung quanh,” Lan gật đầu và bắt đầu đi tìm nhân chứng.
Tiểu Bảo tiếp tục kiểm tra khu vực xung quanh. Anh nhận thấy những vết máu vẫn còn loang lổ trên đất, nhưng điều khiến anh chú ý hơn cả là một chiếc khăn lụa màu đỏ nằm bên cạnh thi thể. Anh nhặt nó lên, phát hiện có những chữ cái thêu tinh xảo bên dưới. “Đây không phải là một thứ bình thường,” anh nghĩ.
“Tiểu Bảo!” Lan gọi, trở lại với một người phụ nữ lớn tuổi. “Bà ấy nói bà đã thấy vụ việc xảy ra.”
“Xin chào, bà,” Tiểu Bảo nói, chăm chú nhìn bà. “Bà có thể cho tôi biết điều gì đã xảy ra không?”
Người phụ nữ nhìn quanh, hạ giọng. “Tôi thấy Hạ Đình cãi nhau với một người đàn ông lạ mặt. Họ đã lớn tiếng và rồi… rồi tôi nghe thấy tiếng thét.”
“Người đàn ông lạ mặt trông như thế nào?” Tiểu Bảo hỏi.
“Có vẻ như hắn mặc đồ tối màu, cao lớn và có vết sẹo trên mặt. Nhưng tôi không thấy rõ vì mọi thứ diễn ra quá nhanh,” bà trả lời, ánh mắt đầy sợ hãi.
“Cảm ơn bà rất nhiều!” Tiểu Bảo ghi chú lại. “Chúng tôi cần thêm thông tin. Nếu bà nhớ thêm gì, xin hãy cho chúng tôi biết.”
“Được, tôi sẽ nói nếu có gì mới,” bà đáp, ánh mắt lo âu.
Lan trở lại bên Tiểu Bảo, vẻ mặt đầy trăn trở. “Tôi hỏi nhiều người nhưng không ai có thêm thông tin mới. Tất cả chỉ biết Hạ Đình là người tốt, không có kẻ thù.”
“Chúng ta cần tìm ra danh tính của người đàn ông lạ mặt đó. Có thể hắn là kẻ gây án,” Tiểu Bảo nói, quyết tâm không giảm sút.
Lan chỉ vào chiếc khăn lụa đỏ trong tay Tiểu Bảo. “Cái đó có thể là manh mối, đúng không? Chúng ta nên tìm hiểu về nó.”
“Đúng vậy. Tôi nghi ngờ chiếc khăn này có liên quan đến ai đó ở đây,” Tiểu Bảo nói, nhét nó vào túi. “Hãy tìm một nơi yên tĩnh để chúng ta thảo luận thêm về kế hoạch.”
Họ tìm một góc khuất gần một gian hàng, nơi ít người qua lại. Tiểu Bảo lấy chiếc khăn ra, trải lên mặt đất. “Cô có thấy gì đặc biệt không?”
“Những chữ cái thêu này có thể là tên hoặc một dấu hiệu gì đó. Có thể là một tổ chức,” Lan suy nghĩ. “Chúng ta cần phải tìm hiểu về nó.”
“Đúng vậy. Chúng ta có thể hỏi những người bán hàng quanh đây xem có ai biết về chiếc khăn này không,” Tiểu Bảo đề xuất.
Họ tiếp tục điều tra, đi hỏi từng gian hàng một. Sau một hồi, họ gặp một người bán hàng đồ trang sức già, người này trông có vẻ hiểu biết.
“Cụ ơi, cụ có thấy chiếc khăn này bao giờ chưa?” Tiểu Bảo hỏi, chỉ vào chiếc khăn.
“Chiếc khăn này? Nó rất đặc biệt! Chỉ những người trong giới quý tộc mới dùng loại này,” người bán hàng nói, ánh mắt hiện lên sự nghi ngờ. “Tôi không chắc, nhưng nghe nói có một gia đình danh giá đang tổ chức một buổi tiệc lớn trong đêm nay.”
“Có thể nào gia đình đó liên quan đến vụ án không?” Lan hỏi, ánh mắt lo lắng.
“Có thể. Nhưng tôi không dám chắc,” người bán hàng đáp. “Hãy cẩn thận. Có những điều không thể nói ra.”
“Cảm ơn cụ!” Tiểu Bảo và Lan gật đầu, lòng đầy hoài nghi.
“Hãy tới buổi tiệc đó,” Tiểu Bảo quyết định. “Có thể chúng ta sẽ tìm ra được thông tin quý giá về chiếc khăn và những gì đã xảy ra.”
“Nhưng làm sao chúng ta có thể vào đó?” Lan hỏi.
“Để tôi nghĩ cách,” Tiểu Bảo mỉm cười, ánh mắt đầy quyết tâm. “Nếu đó là nơi ẩn náu của những kẻ xấu, chúng ta cần phải vào trong để tìm ra sự thật.”
Tiểu Bảo bắt đầu lên kế hoạch, lòng thầm quyết tâm mang lại công lý cho Hạ Đình. Đêm nay, trong không khí lễ hội rộn ràng, bí ẩn vẫn đang chờ đợi được khám phá. Cuộc điều tra của anh chỉ mới bắt đầu, và những kẻ xấu có thể đang lẩn khuất ngay giữa đám đông.