Án Mạng Trong Khu Chợ Đêm - Chương 1
Chapter 1: Màn Đêm Buông Xuống
Khu chợ đêm Khai Phong luôn là điểm sáng của thành phố, nơi mà ánh đèn lấp lánh không bao giờ tắt, và tiếng rao hàng xen lẫn tiếng cười nói rộn ràng của người mua kẻ bán. Những gian hàng rực rỡ với hàng hóa đa dạng từ thức ăn, quần áo cho đến đồ cổ quý hiếm. Trong không gian sôi động ấy, quầy hàng của ông Lưu, người bán đồ cổ, luôn là điểm thu hút đặc biệt. Ông Lưu nổi tiếng với những món hàng độc lạ, có giá trị, và đặc biệt là câu chuyện bí ẩn về chúng.
Nhưng đêm nay, không khí vui tươi ấy bị xé toạc bởi một tiếng thét thất thanh.
“Có người chết! Có người chết!” – Một người phụ nữ hét lên, hai tay run rẩy, mắt mở to kinh hãi.
Mọi người xung quanh nhanh chóng tụ tập lại, ánh mắt lo lắng nhìn về phía gian hàng của ông Lưu. Đèn lồng treo trên quầy hàng dao động nhẹ trong cơn gió, chiếu sáng khuôn mặt trắng bệch của ông Lưu nằm gục trên bàn, máu từ cơ thể ông loang ra sàn gỗ, thấm qua các khe nứt. Một cảnh tượng kinh hoàng hiện ra trước mắt mọi người, làm tan biến hoàn toàn sự nhộn nhịp của khu chợ.
“Ông Lưu bị giết rồi!” – Một người đàn ông kêu lên, giọng nói chứa đựng sự kinh ngạc lẫn sợ hãi.
Cảnh sát địa phương nhanh chóng có mặt, lập tức phong tỏa hiện trường. Họ giữ khoảng cách với đám đông đang tụ tập, cố gắng ngăn không cho ai lại gần gian hàng của ông Lưu.
Lúc này, một viên cảnh sát trẻ tiến lại gần đội trưởng của mình, thì thầm: “Đội trưởng, tình hình có vẻ nghiêm trọng. Ông Lưu là một người có tiếng tăm, chúng ta nên báo cho thám tử ngay.”
Đội trưởng cau mày, suy nghĩ một lát rồi gật đầu. “Cậu nói đúng, chúng ta cần sự giúp đỡ của người có kinh nghiệm hơn. Báo cho thám tử và Bao Chửng biết tình hình. Nói họ đến đây càng sớm càng tốt.”
Chẳng bao lâu sau, Bao Chửng cùng thám tử xuất hiện tại hiện trường. Bao Chửng, với vẻ ngoài uy nghiêm, bước xuống từ chiếc xe ngựa. Theo sau là thám tử, một người đàn ông trung niên với khuôn mặt nghiêm nghị và đôi mắt sắc bén.
“Chuyện gì đã xảy ra?” – Bao Chửng hỏi, giọng nói trầm tĩnh nhưng đầy uy lực.
Đội trưởng cúi đầu kính cẩn chào, rồi nhanh chóng tường trình lại sự việc. “Thưa Bao đại nhân, nạn nhân là ông Lưu, một người bán đồ cổ nổi tiếng ở đây. Ông ấy được phát hiện chết gục tại gian hàng của mình, với nhiều vết thương do dao gây ra.”
Bao Chửng nhìn quanh, quan sát hiện trường một cách cẩn thận. Ánh mắt ông dừng lại ở thi thể của ông Lưu, rồi lướt qua gian hàng lộn xộn, nơi đồ vật bị vứt lung tung, như thể ai đó đã tìm kiếm điều gì.
“Chúng ta có nhân chứng nào không?” – Thám tử hỏi, giọng nói cứng rắn, đôi mắt không rời khỏi hiện trường.
Đội trưởng lắc đầu. “Mọi người đều nói rằng họ không nhìn thấy gì cả, chỉ nghe thấy tiếng hét khi phát hiện ông Lưu đã chết.”
Bao Chửng bước lại gần thi thể, đôi mắt ông quét qua những vết thương trên cơ thể của nạn nhân. “Vết thương này cho thấy hung thủ đã ra tay rất mạnh và quyết đoán. Có lẽ là một người quen biết ông Lưu, hoặc ít nhất là có mối thù oán với ông ấy.”
Thám tử gật đầu đồng ý, rồi quay sang hỏi đội trưởng: “Có ai tiếp cận hiện trường trước khi cảnh sát đến không?”
“Chúng tôi đã phong tỏa ngay khi nhận được tin báo, không ai được phép vào ngoài chúng tôi,” đội trưởng trả lời.
Bao Chửng đứng lặng một lát, suy nghĩ. “Chúng ta cần phải tìm hiểu sâu hơn về cuộc sống của ông Lưu. Một người bán đồ cổ, lại bị giết một cách tàn nhẫn như thế này, chắc chắn phải có lý do.”
Thám tử tiếp lời: “Chúng ta cũng cần điều tra những món đồ quý giá trong quầy hàng này, xem có gì bị mất không. Có thể hung thủ đã tìm kiếm thứ gì đó.”
Bao Chửng gật đầu, rồi nhìn về phía đám đông đang tụ tập ở xa, nơi những khuôn mặt lo lắng và tò mò đang dõi theo mọi diễn biến. Ông nhận ra rằng, trong số những người này, có thể có kẻ biết điều gì đó hoặc thậm chí là hung thủ đang ẩn mình.
“Đội trưởng, hãy bắt đầu thẩm vấn tất cả những người ở đây. Chúng ta cần mọi thông tin có thể, dù là nhỏ nhất,” Bao Chửng ra lệnh.
Đội trưởng cúi đầu tuân lệnh, rồi lập tức tổ chức việc thẩm vấn. Bao Chửng cùng thám tử tiếp tục xem xét hiện trường, từng bước từng bước phân tích các manh mối. Không khí trong khu chợ đêm giờ đây tràn ngập sự căng thẳng, mọi người đều chờ đợi một lời giải đáp cho cái chết kinh hoàng của ông Lưu.
“Chúng ta sẽ tìm ra sự thật,” Bao Chửng thì thầm, đôi mắt ông sáng lên với sự quyết tâm. “Dù cho kẻ thủ ác có xảo quyệt đến đâu, công lý sẽ được thực thi.”