Án mạng trong khu chợ - Chương 2
Chương 2: Vụ Án Đầu Tiên
Ánh sáng mặt trời xuyên qua những mái che của chợ Đường, tạo ra một không gian rực rỡ nhưng cũng đầy căng thẳng. Tiểu Bảo đứng giữa đám đông, đầu óc tràn đầy thông tin và các nghi vấn. Anh quyết định không chần chừ, phải hành động ngay để giải quyết vụ án này.
“Chúng ta sẽ tìm những người đã gặp nạn nhân trước khi xảy ra vụ án,” Tiểu Bảo nói với nhóm thương nhân đang tụ tập quanh anh. “Mọi manh mối đều có thể dẫn đến sự thật.”
Người thương nhân lớn tuổi gật đầu. “Tôi có một người bạn làm việc gần khu vực này. Ông ấy có thể đã thấy điều gì đó.”
“Vậy thì hãy dẫn tôi đến gặp ông ấy,” Tiểu Bảo đáp, sự quyết tâm trong giọng nói của anh khiến mọi người cảm thấy tin tưởng.
Nhóm người dẫn Tiểu Bảo đến một quán trà nhỏ, nơi một người đàn ông trung niên đang ngồi, nhâm nhi ly trà và nhìn ra ngoài với vẻ trầm tư. Tiểu Bảo tiến lại gần, tự giới thiệu.
“Xin chào, tôi là Tiểu Bảo. Tôi đang điều tra vụ án của thương nhân vừa bị giết. Ông có thấy gì bất thường không?” anh hỏi, ánh mắt sắc bén.
Người đàn ông ngẩng đầu lên, nhìn Tiểu Bảo với vẻ ngạc nhiên. “Giết người? Thật khủng khiếp! Tôi đã nghe về chuyện này. Nhưng tôi không thấy gì.”
“Ông có nhớ nạn nhân đã gặp ai trong khu chợ này không?” Tiểu Bảo kiên nhẫn hỏi.
Người đàn ông nhíu mày, suy nghĩ. “Có một cô gái… xinh đẹp, nhưng rất lạ lùng. Cô ấy thường xuất hiện ở đây, nhưng tôi không biết tên.”
“Cô ấy có đặc điểm gì đặc biệt không?” Tiểu Bảo khẩn trương.
“Chỉ nhớ là cô ấy có mái tóc dài, luôn mặc trang phục màu đỏ. Nhưng hãy cẩn thận, cô ấy có thể không phải là người tốt,” ông ta cảnh báo.
“Chúng ta sẽ tìm cô ấy,” Tiểu Bảo quyết định, cảm thấy mình đang đi đúng hướng.
Ra khỏi quán trà, Tiểu Bảo quay sang nhóm thương nhân. “Chúng ta cần hỏi thêm người khác về cô gái này. Hãy tìm kiếm trong chợ, chắc chắn có người thấy cô ấy.”
Nhóm người tỏa ra khắp nơi, mỗi người một ngả, để hỏi thăm. Tiểu Bảo không thể ngồi yên, anh quyết định tiếp tục điều tra theo cách của riêng mình. Anh quay lại khu vực nơi nạn nhân bị giết.
Khi đến nơi, anh thấy một người phụ nữ đang đứng gần đó, nhìn chăm chú vào vết máu còn sót lại. Tiểu Bảo tiến lại gần, cảm thấy sự tò mò.
“Cô có thấy chuyện gì xảy ra không?” anh hỏi.
Người phụ nữ quay lại, ánh mắt trầm lắng. “Tôi chỉ thấy một bóng dáng lướt qua. Có vẻ như cô gái mà mọi người nhắc đến. Tôi không thấy rõ mặt, nhưng… có điều gì đó không ổn.”
“Không ổn như thế nào?” Tiểu Bảo hỏi.
“Cô ấy rất vội vàng, như thể đang chạy trốn. Tôi thấy cô ấy mặc chiếc áo choàng màu đỏ,” cô ta nói, giọng điệu nghi ngờ.
Tiểu Bảo ghi chú nhanh chóng. “Cảm ơn, cô. Tôi sẽ tìm cô ấy.”
Tiếp tục tìm kiếm, Tiểu Bảo hỏi thêm nhiều người khác trong chợ. Cuối cùng, một người bán trái cây nhắc đến một quán rượu nơi có thể tìm thấy cô gái.
“Quán rượu nằm ở cuối con phố này. Cô ấy thường đến đó vào buổi tối,” người bán trái cây cho biết.
Tiểu Bảo không chần chừ. “Cảm ơn ông!” Anh nhanh chóng tiến về phía quán rượu.
Khi đến nơi, không khí bên trong quán ồn ào và nhộn nhịp. Tiểu Bảo đứng ở cửa một lúc, quan sát. Một cô gái với mái tóc dài, mặc trang phục đỏ, đang ngồi ở góc khuất, uống rượu một mình. Anh bước đến gần.
“Xin chào,” Tiểu Bảo bắt chuyện, “Cô có phải là người thường xuyên đến chợ không?”
Cô gái ngẩng lên, ánh mắt nhìn anh với sự cảnh giác. “Đúng vậy. Còn anh, anh là ai?”
“Tôi là Tiểu Bảo, và tôi đang điều tra vụ án gần đây. Tôi nghe nói cô có thể biết một chút về nạn nhân,” anh nói, không che giấu mục đích.
“Cái gì? Tôi không biết gì cả!” Cô gái lắc đầu, có vẻ hoảng sợ.
“Chờ đã, cô không cần phải sợ hãi. Tôi chỉ muốn tìm ra sự thật. Cô có thể giúp tôi,” Tiểu Bảo nói, cố gắng giữ giọng điềm tĩnh.
Cô gái im lặng một lúc, như thể đang suy nghĩ. “Tôi không biết ông ta bị giết, nhưng tôi đã thấy ông ấy với một người khác. Họ nói chuyện rất căng thẳng.”
“Người khác đó là ai?” Tiểu Bảo hỏi, cố gắng tạo ra một mối liên kết.
“Cô không quen biết đâu. Cô ấy là một thương nhân mạnh mẽ, luôn gây sức ép lên mọi người. Tôi nghĩ họ có một mối thù,” cô gái thì thào.
Tiểu Bảo cảm thấy một ngọn lửa quyết tâm bùng lên. “Cô có thể cho tôi biết tên của cô ấy không?”
Cô gái nhìn quanh, sau đó cúi thấp đầu. “Tôi e rằng nếu tôi nói ra, tôi sẽ gặp nguy hiểm. Nhưng nếu ông thực sự muốn giúp, hãy cẩn thận.”
“Đừng lo. Tôi sẽ bảo vệ cô,” Tiểu Bảo hứa, cảm nhận được sự căng thẳng trong không khí.
Cô gái cuối cùng đã cho anh một cái tên: “Cô ta gọi là Lãnh Huyền. Rất quyền lực trong khu vực này.”
Tiểu Bảo biết mình cần phải nhanh chóng tìm hiểu về Lãnh Huyền. “Cảm ơn cô rất nhiều. Tôi sẽ không quên sự giúp đỡ của cô.”
Rời khỏi quán rượu, Tiểu Bảo cảm thấy mình đang ở rất gần sự thật. Nhưng anh cũng biết, trong thế giới này, điều gì cũng có thể xảy ra. Mỗi bước đi đều có thể dẫn đến nguy hiểm.
Quyết tâm điều tra thêm, Tiểu Bảo hướng về phía nhà của Lãnh Huyền, cảm nhận được sự căng thẳng đang chờ đón. Vụ án không chỉ đơn thuần là tìm kiếm công lý, mà có thể còn liên quan đến những mối đe dọa lớn hơn mà anh chưa thể thấy rõ.