Án mạng trong khu chợ - Chương 3
Chương 3: Những Nghi Phạm
Tiểu Bảo bước đi qua những con phố nhỏ hẹp, lòng anh tràn đầy cảm xúc hồi hộp. Mỗi bước chân như dẫn dắt anh vào một thế giới bí ẩn, nơi mà sự thật có thể bị che giấu bởi những lớp màn dối trá. Hình ảnh cô gái trong trang phục đỏ vẫn hiện rõ trong tâm trí anh, cùng với cái tên Lãnh Huyền, như một cái bóng mờ ám.
Khi đến trước một ngôi nhà lớn với kiến trúc cổ kính, Tiểu Bảo dừng lại, quan sát. Ngôi nhà này mang vẻ đẹp kiêu sa nhưng lại có phần lạnh lùng. Anh hít một hơi thật sâu rồi gõ cửa. Một người hầu mở cửa, nhìn Tiểu Bảo với ánh mắt nghi ngờ.
“Xin hỏi, ngài có việc gì không?” Người hầu hỏi, giọng điệu lạnh lùng.
“Tôi muốn gặp Lãnh Huyền,” Tiểu Bảo nói, tự tin. “Tôi có chuyện quan trọng cần bàn.”
Người hầu nhíu mày, nhưng sau khi quan sát vẻ mặt quyết tâm của Tiểu Bảo, cuối cùng cũng dẫn anh vào bên trong. Không gian bên trong rộng lớn, nhưng lại thiếu đi sự ấm áp, ánh sáng chỉ le lói qua những ô cửa sổ lớn.
“Xin chờ một chút,” người hầu nói rồi biến mất vào một hành lang dài. Tiểu Bảo đứng yên, lòng cảm thấy hồi hộp.
Một lúc sau, Lãnh Huyền xuất hiện. Cô ta mặc một chiếc áo choàng màu xanh dương, mái tóc đen dài xõa xuống vai, và đôi mắt sáng lấp lánh sự thông minh và sắc sảo.
“Ông là ai?” Lãnh Huyền hỏi, giọng điệu nghiêm nghị.
“Tôi là Tiểu Bảo, một luật sư. Tôi đang điều tra vụ án của thương nhân bị giết trong chợ,” Tiểu Bảo nói, không giấu giếm mục đích. “Tôi nghe nói cô có liên quan đến nạn nhân.”
Lãnh Huyền cười nhẹ, nhưng nụ cười ấy không làm dịu đi vẻ lạnh lùng của cô. “Có nhiều người liên quan đến thương nhân đó. Tại sao ông lại tìm tôi?”
“Bởi vì cô có thể là người cuối cùng gặp nạn nhân,” Tiểu Bảo đáp, ánh mắt kiên định. “Tôi cần biết sự thật.”
Lãnh Huyền bước lại gần, quan sát anh từ trên xuống dưới. “Ông rất dũng cảm khi dám đến đây. Nhưng ông cũng cần hiểu rằng, trong thế giới này, mọi chuyện không đơn giản như vậy.”
“Vậy thì hãy cho tôi biết điều gì đang diễn ra,” Tiểu Bảo nói, không lùi bước. “Cô có lý do gì để ghét nạn nhân không?”
Một khoảnh khắc im lặng kéo dài giữa hai người. Cuối cùng, Lãnh Huyền thở dài. “Ông nghĩ rằng tôi đã giết ông ta? Ông thật ngây thơ. Tôi chỉ có một mối thù với ông ta trong công việc, không đến mức giết người.”
Tiểu Bảo không muốn bỏ lỡ cơ hội. “Nhưng có một người phụ nữ đã thấy cô và nạn nhân đang cãi nhau. Cô ta có thể chứng minh điều đó.”
Ánh mắt Lãnh Huyền thoáng qua sự lo lắng. “Cãi nhau là chuyện bình thường trong kinh doanh. Nhưng tôi không có liên quan đến cái chết của ông ta.”
“Vậy thì tại sao cô không đi tìm người phụ nữ đó để minh oan cho mình?” Tiểu Bảo hỏi, giọng điệu cứng rắn.
“Cô ấy có thể nói sai sự thật. Trong kinh doanh, nhiều khi người ta muốn tạo ra kẻ thù để che giấu những mối quan hệ khác,” Lãnh Huyền đáp, bây giờ có vẻ đã mềm mỏng hơn.
Tiểu Bảo quyết định phải thay đổi cách tiếp cận. “Nếu cô không phải là kẻ giết người, vậy hãy giúp tôi. Ai là người có động cơ thật sự để giết nạn nhân?”
Lãnh Huyền nhìn thẳng vào mắt Tiểu Bảo. “Có một kẻ thù lớn hơn mà ông không biết. Một thương nhân khác, hắn ta luôn âm thầm tìm cách hạ bệ tôi và những người khác trong ngành. Tên hắn là Tôn Khải.”
“Tôn Khải,” Tiểu Bảo ghi chú vào tâm trí. “Hắn có động cơ gì?”
“Hắn muốn độc quyền khu chợ này. Nạn nhân là một trong những người cản đường hắn. Hắn sẽ không dừng lại cho đến khi loại bỏ tất cả những ai đứng trên đường đi của hắn,” Lãnh Huyền nói với giọng lo lắng.
“Vậy thì tôi cần phải tìm hắn ngay lập tức,” Tiểu Bảo nói, quyết tâm đã được củng cố. “Cảm ơn cô đã giúp tôi. Nếu cô có thêm thông tin gì, hãy liên lạc với tôi.”
Lãnh Huyền gật đầu, nhưng ánh mắt vẫn lộ vẻ nghi ngờ. “Ông phải cẩn thận. Thế giới này không chỉ có kẻ thù mà còn có những người bạn không thể tin tưởng.”
Tiểu Bảo rời khỏi ngôi nhà, cảm thấy những thông tin mới đã làm rõ hơn bức tranh của vụ án. Anh cần phải tìm kiếm Tôn Khải và tìm hiểu sâu hơn về hắn ta.
Ra khỏi nhà, Tiểu Bảo hỏi người hầu về Tôn Khải. Người hầu chỉ một hướng và nói: “Hắn ta thường có mặt ở quán rượu lớn gần đây.”
“Rất tốt, tôi sẽ đến đó,” Tiểu Bảo quyết định, lòng tràn đầy ý chí.
Khi đến quán rượu, không khí ồn ào, tiếng cười nói hòa lẫn với âm nhạc truyền thống. Tiểu Bảo lướt qua đám đông, mắt tìm kiếm Tôn Khải. Cuối cùng, anh thấy một người đàn ông ngồi ở góc quán, uống rượu một mình. Khuôn mặt của hắn có phần lạnh lùng, ánh mắt sắc như dao.
Tiểu Bảo tiến lại gần, quyết tâm không để cho sự sợ hãi lấn át. “Xin chào, Tôn Khải đúng không?” anh hỏi, giọng điềm tĩnh.
Người đàn ông ngẩng lên, ánh mắt đánh giá. “Ngươi là ai mà dám đến đây gọi tên ta?”
“Tôi là Tiểu Bảo, đang điều tra vụ án của thương nhân bị giết,” Tiểu Bảo tự tin nói. “Tôi muốn biết về mối quan hệ của ông với nạn nhân.”
Tôn Khải cười khẩy, nhưng ánh mắt hắn có phần lạnh lẽo. “Ngươi nghĩ ta sẽ nói với ngươi sao? Vụ án này không liên quan gì đến ta.”
“Nhưng nhiều người đã nói rằng ông có động cơ để muốn hắn ta biến mất,” Tiểu Bảo đáp, không nhượng bộ.
“Ngươi đừng tự cho mình là thông minh,” Tôn Khải nói, đứng dậy, chặn Tiểu Bảo lại. “Nếu ngươi không muốn có chuyện không hay, tốt nhất là rời khỏi đây ngay.”
Tiểu Bảo cảm thấy sức ép từ ánh mắt Tôn Khải. Nhưng anh không thể lùi bước. “Tôi chỉ muốn tìm ra sự thật. Nếu ông không có liên quan, thì không có gì phải lo lắng cả.”
Một sự im lặng nặng nề bao trùm. Tiểu Bảo cảm thấy không khí đang thay đổi, và bất chợt, anh cảm nhận được nguy hiểm đang đến gần.
“Ngươi không biết gì về thế giới này,” Tôn Khải nói, giọng điệu đe dọa. “Đừng đụng vào những gì không thuộc về mình.”
Tiểu Bảo chỉ đứng đó, lòng kiên quyết. Anh biết rằng cuộc đối đầu này chưa kết thúc. Tôn Khải có thể là mối đe dọa lớn nhất trong vụ án này, và anh cần phải tìm hiểu thật kỹ về hắn trước khi mọi thứ vượt khỏi tầm kiểm soát.
Rời khỏi quán rượu, Tiểu Bảo cảm thấy bức tranh vụ án đã rõ hơn. Nhưng những mối đe dọa từ cả Lãnh Huyền và Tôn Khải khiến anh hiểu rằng mỗi bước đi đều có thể dẫn đến hiểm nguy. Anh quyết tâm điều tra thêm, và hy vọng tìm ra ánh sáng trong bóng tối bao trùm.