Án mạng trong khu chợ - Chương 4
Chương 4: Phân Tích Tâm Lý
Tiểu Bảo trở về quán trà, nơi anh có thể tạm nghỉ ngơi và suy nghĩ về những thông tin đã thu thập được. Trong khi ngồi nhâm nhi tách trà nóng, anh bắt đầu phân tích những manh mối và diễn biến mà mình đã trải qua.
“Phải tìm ra một cách tiếp cận khác,” anh tự nhủ, trong đầu hiện lên hình ảnh của Tôn Khải và Lãnh Huyền. “Cả hai đều có lý do để muốn nạn nhân biến mất.”
Người bán trà, một người phụ nữ trung niên với ánh mắt sắc sảo, nhận ra vẻ lo lắng trên khuôn mặt Tiểu Bảo. “Cậu có vẻ đang gặp khó khăn. Có cần giúp đỡ gì không?” bà hỏi.
“Thật ra, tôi đang cố gắng hiểu rõ hơn về tâm lý của những người có liên quan đến vụ án này,” Tiểu Bảo nói. “Có cách nào để phân tích hành vi của họ không?”
Người bán trà gật đầu. “Nghe này, tâm lý con người rất phức tạp. Khi gặp khó khăn, họ thường thể hiện bản thân theo những cách khác nhau. Cậu cần chú ý đến ngôn ngữ cơ thể và phản ứng cảm xúc của họ.”
“Vậy tôi cần làm gì cụ thể?” Tiểu Bảo hỏi.
“Bắt đầu bằng việc phỏng vấn họ một lần nữa. Hãy chú ý đến từng chi tiết nhỏ và phản ứng của họ,” bà khuyên.
Cảm ơn bà, Tiểu Bảo quyết định rằng anh cần gặp lại Lãnh Huyền và Tôn Khải, nhưng lần này sẽ tập trung vào việc quan sát và phân tích tâm lý của họ.
Trở lại gặp Lãnh Huyền
Tiểu Bảo quay lại ngôi nhà của Lãnh Huyền, lần này với sự chuẩn bị kỹ lưỡng hơn. Khi anh bước vào, Lãnh Huyền đang ngồi ở bàn làm việc, vẻ mặt nghiêm túc.
“Có vẻ như ông đã quay lại,” cô ta nói, ánh mắt chờ đợi.
“Tôi cần hỏi thêm về Tôn Khải,” Tiểu Bảo nói. “Cô có biết nhiều về hắn ta không?”
“Đủ để biết hắn không phải người dễ chơi,” Lãnh Huyền đáp. “Hắn ta luôn tìm cách gây khó khăn cho những ai đứng trên đường của hắn. Đặc biệt là những thương nhân nổi bật như tôi.”
Tiểu Bảo chú ý đến giọng điệu của cô. “Cô có sợ hắn không?”
Lãnh Huyền khẽ nhếch môi. “Sợ? Không. Tôi chỉ cảnh giác. Hắn có thể dùng bất kỳ mánh khóe nào để đạt được mục đích.”
“Vậy nếu hắn thực sự đứng sau vụ giết người này, cô có nghĩ hắn sẽ không do dự để loại bỏ những người khác?” Tiểu Bảo hỏi.
“Có thể lắm. Hắn không có lòng thương xót,” Lãnh Huyền thừa nhận.
Tiểu Bảo cảm nhận được sự thật trong lời nói của cô. Anh quyết định thay đổi cách tiếp cận. “Nếu cô không phải là người giết nạn nhân, tại sao không công khai lên tiếng để bảo vệ danh tiếng của mình?”
“Vì không ai tin tôi. Trong thế giới này, mọi người chỉ nghe những gì họ muốn nghe,” cô ta trả lời, ánh mắt có phần u ám.
“Vậy thì chúng ta cần phải tìm ra cách chứng minh sự vô tội của cô,” Tiểu Bảo nói, sự quyết tâm hiện rõ trong giọng nói. “Cô có biết ai có thể làm chứng cho cô không?”
Lãnh Huyền suy nghĩ một lúc. “Có thể là những người bán hàng trong chợ. Họ thấy tôi thường xuyên đến đó.”
Tiểu Bảo ghi chú lại. “Tốt. Tôi sẽ tìm họ.”
Gặp Tôn Khải lần nữa
Tiểu Bảo quyết định không lùi bước trước Tôn Khải. Anh cần phải phân tích tâm lý của hắn ta để tìm ra mấu chốt trong vụ án. Quay lại quán rượu, anh tiến đến gần bàn của Tôn Khải.
“Chúng ta cần nói chuyện,” Tiểu Bảo bắt đầu, ánh mắt không rời khỏi hắn.
Tôn Khải ngẩng lên, vẻ mặt lạnh lùng. “Ngươi lại đến làm gì? Chẳng phải đã nói là nên rời khỏi đây sao?”
“Nếu ông không phải là kẻ giết người, thì hãy cho tôi biết mối quan hệ của ông với nạn nhân,” Tiểu Bảo thách thức.
Tôn Khải cười khẩy. “Ông ta là một thương nhân ngu ngốc, chỉ biết kiếm lợi cho bản thân mà không quan tâm đến người khác. Tôi không có lý do gì để giết hắn.”
“Nhưng nhiều người nói rằng ông ta cản trở kế hoạch của ông,” Tiểu Bảo đáp, quan sát sự thay đổi trong biểu cảm của Tôn Khải.
“Ông ta không đáng để tôi lãng phí thời gian,” Tôn Khải nói, nhưng Tiểu Bảo nhận thấy có điều gì đó không ổn trong giọng điệu của hắn.
“Có một điều mà ông chưa nghĩ đến,” Tiểu Bảo nói, cố gắng khiến Tôn Khải nói ra. “Nếu có ai đó khác đang thao túng ông, thì sao?”
Tôn Khải nhìn Tiểu Bảo chằm chằm. “Ngươi nghĩ ta là kẻ ngu ngốc sao? Ta không cần bất kỳ ai khác để đạt được mục đích của mình.”
“Có thể nhưng tôi thấy rằng ông đang che giấu điều gì đó,” Tiểu Bảo nói, thấy rằng Tôn Khải đang bắt đầu cảm thấy khó chịu. “Có ai đã gặp ông và nạn nhân trước khi vụ án xảy ra không?”
Tôn Khải nhíu mày. “Ngươi đang cố tình tìm cách kết tội ta, đúng không? Tôi không có gì để nói với một kẻ như ngươi.”
Tiểu Bảo không bỏ cuộc. “Nếu ông không phải là người giết nạn nhân, thì tại sao lại không thể nói rõ về mối quan hệ của mình với ông ấy? Có thể điều này sẽ giúp ông khẳng định sự vô tội của mình.”
Một khoảnh khắc im lặng kéo dài. Tôn Khải dường như bị bối rối trước lời nói của Tiểu Bảo. Cuối cùng, hắn cũng mở miệng. “Nếu ngươi muốn tìm hiểu sự thật, hãy cẩn thận. Không phải mọi thứ đều như vẻ bề ngoài.”
Tiểu Bảo cảm thấy một dấu hiệu khích lệ. Dù Tôn Khải có thể không thừa nhận, nhưng có vẻ như hắn ta đang che giấu điều gì đó. Hành động và lời nói của hắn không hoàn toàn khớp nhau.
Kết thúc chương
Rời khỏi quán rượu, Tiểu Bảo quyết định rằng mình cần phải điều tra thêm về các thương nhân khác trong khu chợ. Anh biết rằng vụ án này phức tạp hơn những gì anh nghĩ. Cùng với tâm lý học mà mình nắm vững, Tiểu Bảo sẽ không dừng lại cho đến khi tìm ra sự thật, dù điều đó có thể dẫn anh đến những nguy hiểm không lường trước.
Mỗi người mà anh gặp đều có thể là một mảnh ghép quan trọng trong bức tranh lớn của vụ án. Anh quyết tâm tìm ra kẻ đứng sau, mang lại công lý cho những người vô tội, và có thể cứu lấy bản thân mình khỏi những nguy hiểm tiềm tàng.