Án mạng trong khu chợ - Chương 5
Chương 5: Đối Đầu Với Thương Nhân Quyền Lực
Mặt trời đã lặn, để lại ánh sáng vàng nhạt trên bầu trời đen, Tiểu Bảo quyết định tìm đến khu chợ lần nữa. Anh biết rằng những thương nhân khác có thể biết thêm thông tin về Tôn Khải và những mối quan hệ của hắn. Đêm tối chỉ tăng thêm phần căng thẳng trong không khí, nhưng cũng khiến anh cảm thấy hào hứng.
Khi đến khu chợ, Tiểu Bảo phát hiện ra rằng mặc dù đã tối, nhưng không khí vẫn rất nhộn nhịp. Những người bán hàng vẫn đang cố gắng bán nốt hàng của mình, và tiếng cười nói vang lên khắp nơi. Anh dừng lại bên một quầy hàng bán đồ ăn, nơi một người đàn ông lớn tuổi đang xào thức ăn.
“Chào bác!” Tiểu Bảo nói, cố gắng bắt chuyện. “Bác có biết nhiều về các thương nhân trong khu chợ này không?”
Người đàn ông ngẩng lên, nhìn Tiểu Bảo với ánh mắt ngờ vực. “Tại sao cậu lại hỏi về họ?”
“Tôi đang điều tra một vụ án và muốn tìm hiểu thêm về một vài người. Nhất là Tôn Khải,” Tiểu Bảo đáp, không giấu giếm.
Người đàn ông khẽ lắc đầu. “Tôn Khải là một kẻ nguy hiểm. Hắn không chỉ là một thương nhân quyền lực, mà còn là người có nhiều kẻ thù. Nhưng hắn cũng rất thông minh, không dễ để đối đầu.”
“Vậy còn Lãnh Huyền?” Tiểu Bảo hỏi. “Bác có biết mối quan hệ của cô ấy với hắn không?”
“Cô ấy và Tôn Khải từng có một số hợp tác trong kinh doanh, nhưng giờ thì có vẻ họ đã cắt đứt liên lạc,” người đàn ông đáp. “Thương nhân này không dễ dàng gì tha thứ cho những ai đã phản bội hắn.”
“Cảm ơn bác,” Tiểu Bảo nói, trong lòng lại rối bời với những thông tin mới. Anh quyết định tìm gặp Lãnh Huyền một lần nữa để thảo luận về những gì đã nghe được.
Gặp Lãnh Huyền
Quay lại nhà của Lãnh Huyền, Tiểu Bảo gõ cửa. Lần này, người hầu dẫn anh vào phòng làm việc của cô mà không cần hỏi. Lãnh Huyền đang ngồi trước bàn làm việc, vẻ mặt trầm ngâm.
“Ông quay lại có việc gì?” cô ta hỏi, nhưng giọng điệu đã dịu lại.
“Tôi cần nói chuyện thêm về Tôn Khải,” Tiểu Bảo bắt đầu. “Nghe nói giữa cô và hắn có mối quan hệ phức tạp.”
“Phức tạp là từ mà tôi không thích,” Lãnh Huyền đáp, ánh mắt có phần lạnh lùng. “Hắn không phải là người tôi muốn liên quan đến.”
“Nhưng những gì tôi nghe được có vẻ không giống như cô nghĩ,” Tiểu Bảo nói. “Hắn ta có nhiều kẻ thù và không ngần ngại loại bỏ những người cản đường hắn. Cô có thấy điều gì đặc biệt không?”
“Có một lần hắn đã đe dọa tôi,” Lãnh Huyền thừa nhận, giọng nói có phần run rẩy. “Hắn không thích khi tôi bắt đầu hợp tác với những thương nhân khác.”
“Vậy, điều đó có thể mang lại động cơ cho hắn,” Tiểu Bảo nói. “Nếu hắn có thể giết nạn nhân để giữ quyền lực, thì hắn sẽ không dừng lại ở đó.”
Lãnh Huyền trầm tư. “Nhưng điều này không chứng minh rằng tôi vô tội. Tôi cần phải tìm cách để bảo vệ bản thân.”
Tiểu Bảo gật đầu. “Chúng ta cần tìm chứng cứ, có thể là một nhân chứng hoặc một tài liệu nào đó có thể chứng minh mối quan hệ giữa cô và Tôn Khải.”
“Chờ đã,” Lãnh Huyền nói. “Tôi nhớ có một thương nhân khác có thể biết thêm. Tên ông ta là Trương Lỗi, thường đứng ở góc chợ bán hàng.”
“Vậy thì chúng ta cần gặp ông ta ngay bây giờ,” Tiểu Bảo nói, sự quyết tâm hiện rõ trên khuôn mặt.
Đến Gặp Trương Lỗi
Tiểu Bảo và Lãnh Huyền nhanh chóng rời khỏi nhà, di chuyển đến góc chợ nơi Trương Lỗi thường bán hàng. Khi đến nơi, họ thấy một người đàn ông trung niên, vẻ ngoài gầy gò, đang sắp xếp hàng hóa của mình.
“Chào ông, tôi là Tiểu Bảo,” anh tự giới thiệu. “Tôi đang điều tra vụ án của thương nhân bị giết trong chợ. Tôi nghe nói ông có thể biết điều gì đó về Tôn Khải.”
Trương Lỗi ngẩng đầu lên, ánh mắt hoài nghi. “Tôn Khải? Tôi không muốn dính dáng đến hắn. Hắn là một kẻ nguy hiểm.”
“Nhưng ông có biết những gì xảy ra giữa hắn và nạn nhân không?” Tiểu Bảo hỏi, cố gắng kéo ông ta vào cuộc trò chuyện.
“Có thể,” Trương Lỗi nói, ánh mắt trở nên cảnh giác. “Hắn có thể đã làm bất cứ điều gì để đạt được mục đích của mình.”
“Vậy ông có thể cho tôi biết cụ thể hơn không?” Lãnh Huyền hỏi, giọng điệu thể hiện sự khẩn trương.
“Gần đây, tôi đã thấy họ gặp nhau. Họ cãi nhau kịch liệt. Tôi không nghe rõ, nhưng dường như có điều gì đó nghiêm trọng,” Trương Lỗi tiết lộ.
“Ông có thấy có ai khác ở đó không?” Tiểu Bảo truy vấn.
“Có một người phụ nữ khác, nhưng tôi không biết cô ấy là ai,” Trương Lỗi đáp.
Tiểu Bảo cảm thấy mình đang tiến gần hơn đến sự thật. “Cảm ơn ông rất nhiều. Nếu có thêm thông tin gì, hãy báo cho tôi.”
Kết thúc chương
Khi Tiểu Bảo và Lãnh Huyền rời khỏi quán của Trương Lỗi, anh cảm thấy như mình đang bị cuốn vào một trò chơi nguy hiểm. Những mối quan hệ phức tạp giữa các thương nhân, những bí mật bị che giấu và những cuộc cãi vã ám chỉ một âm mưu lớn hơn.
“Chúng ta cần phải cẩn thận,” Lãnh Huyền nói, ánh mắt lo lắng. “Hắn có thể biết chúng ta đang điều tra.”
“Chúng ta không thể lùi bước,” Tiểu Bảo khẳng định. “Chúng ta đã đi quá xa rồi. Chỉ cần tìm ra bằng chứng cụ thể, chúng ta sẽ có thể giải quyết vụ án này.”
Nhưng trong lòng Tiểu Bảo, cảm giác bất an vẫn không nguôi. Anh biết rằng với mỗi thông tin mới, mỗi người mà họ gặp, nguy hiểm sẽ càng gia tăng. Vụ án này không chỉ đơn thuần là một trò chơi mà còn là một cuộc chiến sống còn.