Án mạng trong khu chợ - Chương 6
Chương 6: Lời Khai Khó Tin
Khi rời khỏi khu chợ, Tiểu Bảo và Lãnh Huyền quyết định tìm một nơi yên tĩnh để bàn bạc về những thông tin mới. Họ tìm thấy một quán trà nhỏ bên lề phố, không khí trong quán ấm áp và bình yên. Tiểu Bảo gọi hai ly trà nóng, trong khi Lãnh Huyền nhìn quanh với vẻ cẩn trọng.
“Chúng ta cần lập kế hoạch,” Tiểu Bảo nói, giọng điềm tĩnh. “Mọi thông tin mà chúng ta thu thập được đều có thể dẫn đến một manh mối quan trọng.”
“Ông có nghĩ rằng lời khai của Trương Lỗi đáng tin không?” Lãnh Huyền hỏi, ánh mắt nghi ngờ.
“Có thể. Nhưng chúng ta cần xác nhận xem người phụ nữ mà ông ta thấy là ai,” Tiểu Bảo trả lời. “Đó có thể là chìa khóa để giải thích mối quan hệ giữa Tôn Khải và nạn nhân.”
“Và nếu Tôn Khải biết rằng chúng ta đang điều tra, hắn sẽ không do dự để loại bỏ chúng ta,” Lãnh Huyền cảnh báo, giọng điệu có phần lo lắng.
“Chúng ta sẽ phải hành động nhanh chóng và cẩn thận. Tôi sẽ tiếp tục hỏi thêm thương nhân khác, còn cô hãy cố gắng tìm thông tin về người phụ nữ đó,” Tiểu Bảo quyết định.
Họ uống trà trong im lặng, suy nghĩ về những gì sắp tới. Sau khi uống xong, Tiểu Bảo đứng dậy. “Tôi sẽ đến gặp một vài người bạn trong chợ, có thể họ biết về người phụ nữ mà Trương Lỗi đã thấy.”
“Cẩn thận nhé,” Lãnh Huyền nhắc nhở. “Tôi sẽ liên lạc với một vài người khác để tìm hiểu thêm.”
Tìm kiếm manh mối
Tiểu Bảo trở lại khu chợ, lần này anh quyết định hỏi thêm về người phụ nữ mà Trương Lỗi đã nhắc đến. Anh bắt đầu hỏi từng người bán hàng, mỗi câu hỏi đều hướng đến một người phụ nữ có thể đã thấy cuộc cãi vã giữa Tôn Khải và nạn nhân.
“Có một người phụ nữ hay lui tới chợ, nhưng cô ấy rất kín tiếng,” một người bán cá nói. “Cô ấy có mái tóc dài, và luôn mặc áo choàng màu trắng.”
“Có tên không?” Tiểu Bảo hỏi.
“Không, tôi không biết tên. Nhưng cô ấy thường đến khu này vào buổi chiều,” người bán cá trả lời.
“Cảm ơn!” Tiểu Bảo vội vã đi tiếp. Mỗi thông tin mới như một mảnh ghép trong bức tranh vụ án.
Sau một vài giờ hỏi han, Tiểu Bảo cuối cùng cũng nhận được manh mối. Một thương nhân lớn tuổi cho biết có thể tìm thấy người phụ nữ đó ở một quán trà gần đây, nơi mà cô thường đến để thư giãn.
“Cảm ơn ông!” Tiểu Bảo cảm thấy phấn chấn. Anh nhanh chóng đến quán trà mà thương nhân đã chỉ.
Gặp gỡ người phụ nữ bí ẩn
Khi bước vào quán trà, không khí yên tĩnh, mùi trà thơm nồng nàn. Tiểu Bảo nhìn quanh, và ngay lập tức phát hiện một người phụ nữ ngồi ở góc quán, mặc chiếc áo choàng trắng, mái tóc dài buông xõa.
Anh tiến lại gần. “Xin chào, tôi có thể ngồi cùng cô không?” Tiểu Bảo hỏi, giọng nhẹ nhàng.
Người phụ nữ ngẩng đầu lên, ánh mắt cảnh giác. “Cậu là ai? Tại sao lại hỏi tôi?”
“Tôi là Tiểu Bảo, và tôi đang điều tra một vụ án giết người. Tôi nghe nói cô có thể đã thấy một điều gì đó quan trọng,” Tiểu Bảo nói, cố gắng tạo sự tin tưởng.
“Vụ án đó… có liên quan đến Tôn Khải, đúng không?” Người phụ nữ hỏi, giọng điệu có phần rụt rè.
Tiểu Bảo gật đầu. “Đúng vậy. Tôi cần biết cô có thấy gì hôm nạn nhân bị giết không?”
Người phụ nữ nhìn xung quanh, như thể đang tìm kiếm sự an toàn. “Tôi… tôi thấy họ cãi nhau,” cô ta thở hổn hển. “Nhưng tôi không nghe rõ. Họ đứng gần cửa chợ.”
“Cô có thấy ai khác không?” Tiểu Bảo hỏi, lòng hồi hộp.
“Tôi thấy một người đàn ông khác… cũng ở đó. Hắn có vẻ quan tâm đến cuộc tranh cãi,” cô ta đáp, ánh mắt đượm buồn.
“Tôn Khải có phải là người đàn ông đó không?” Tiểu Bảo hỏi.
“Có thể. Hắn rất nổi tiếng trong chợ này,” cô ta nói, vẻ mặt lo lắng.
“Cô có biết tên của người phụ nữ mà nạn nhân đã gặp không?” Tiểu Bảo tiếp tục hỏi.
“Cô ấy… tôi không biết tên, nhưng cô ấy có vẻ bí ẩn, không giống như người trong chợ,” cô ta hồi tưởng.
Một lời khai đầy mâu thuẫn
Tiểu Bảo lắng nghe, cảm thấy mọi thứ đang dần dần sáng tỏ. “Cô có thể nhớ rõ hơn về đặc điểm của người phụ nữ đó không?”
“Cô ấy thường mặc áo choàng màu đỏ,” người phụ nữ đáp, ánh mắt bối rối. “Nhưng tôi không biết tên.”
“Cảm ơn cô rất nhiều!” Tiểu Bảo nói, cảm giác như đã thu thập được một mảnh ghép quan trọng trong vụ án.
Trở về quán trà, anh nhanh chóng viết lại mọi thông tin mà mình đã thu thập. Lãnh Huyền đã đến quán từ trước, đang ngồi chờ anh với vẻ mặt trầm tư.
“Có tin gì mới không?” cô ta hỏi ngay khi Tiểu Bảo ngồi xuống.
“Có một người phụ nữ đã thấy Tôn Khải và nạn nhân cãi nhau. Cô ấy cũng thấy một người phụ nữ khác, có thể liên quan đến vụ án,” Tiểu Bảo đáp, ánh mắt sáng lên. “Cô ấy mặc áo choàng màu đỏ.”
Lãnh Huyền nhíu mày. “Áo choàng đỏ? Điều này nghe quen thuộc… Có thể là cô gái mà tôi từng thấy trong chợ.”
“Cô có thể giúp tôi tìm ra cô ấy không?” Tiểu Bảo hỏi.
“Được, nhưng chúng ta phải cẩn thận. Nếu Tôn Khải biết chúng ta đang điều tra, hắn có thể tìm cách ngăn cản chúng ta,” Lãnh Huyền cảnh báo.
Tiểu Bảo gật đầu, lòng tràn đầy quyết tâm. “Chúng ta không thể dừng lại. Mỗi manh mối đều có thể giúp chúng ta giải quyết vụ án này. Phải tìm ra người phụ nữ đó và đưa tất cả những thông tin này ra ánh sáng.”
Tối hôm đó, Tiểu Bảo về nhà với những suy nghĩ chồng chất trong đầu. Anh biết rằng những bí mật trong khu chợ có thể dẫn đến sự thật. Mỗi người mà anh gặp đều có thể là một mảnh ghép quan trọng trong bức tranh lớn của vụ án. Anh không thể ngờ rằng sự thật lại nằm giữa những mối quan hệ phức tạp, và những nguy hiểm đang chờ đợi ở phía trước.