Án mạng trong khu chợ - Chương 7
Chương 7: Mánh Khóe và Bẫy
Sáng hôm sau, Tiểu Bảo thức dậy với tâm trí đầy ắp những suy nghĩ về vụ án. Anh biết rằng để phá giải những bí ẩn này, mình cần phải hành động nhanh chóng và cẩn thận. Trong khi chuẩn bị, anh quyết định sẽ sử dụng một kế hoạch để thu thập thêm thông tin từ những người xung quanh.
“Cần phải dàn dựng một tình huống,” Tiểu Bảo tự nhủ, nghĩ về cách mà mình có thể khiến Tôn Khải hoặc những người liên quan phải lộ diện. Anh cần phải khiến họ cảm thấy thoải mái, như thể không có mối đe dọa nào đang rình rập.
Dàn dựng tình huống
Tiểu Bảo quay lại chợ, tìm cách thu hút sự chú ý của những thương nhân. Anh đến một quán ăn nhỏ, nơi mà các thương nhân thường tập trung. Nhìn thấy một nhóm đang trò chuyện, anh quyết định tiếp cận.
“Xin chào, các vị! Tôi là Tiểu Bảo, một luật sư mới đến từ xa,” anh nói, giọng thân thiện. “Tôi đang tìm hiểu về tình hình thương mại tại khu chợ này.”
Các thương nhân dừng lại, nhìn Tiểu Bảo với ánh mắt tò mò. Một người đàn ông trung niên có vẻ là người đứng đầu nhóm nói: “Thương mại ở đây rất phát triển, nhưng cũng đầy rẫy khó khăn. Nếu cậu cần thông tin, chúng tôi có thể giúp.”
“Cảm ơn! Tôi nghe nói rằng có nhiều người có mối quan hệ không tốt với Tôn Khải. Có ai ở đây có thể nói cho tôi biết thêm không?” Tiểu Bảo hỏi, cố gắng tạo ra không khí thân thiện.
Một trong những thương nhân lặng lẽ nói: “Tôn Khải là một kẻ thủ đoạn. Hắn luôn tìm cách để loại bỏ những người cản đường. Tôi biết một số người đã từng bị hắn đe dọa.”
“Thật sao?” Tiểu Bảo giả vờ ngạc nhiên. “Còn về những thương nhân khác thì sao? Có ai có thể là nghi phạm không?”
Một người phụ nữ bán hàng bên cạnh lên tiếng: “Chúng tôi không biết ai có thể là nghi phạm. Nhưng có một điều là nếu ai đó dám đụng đến Tôn Khải, họ sẽ phải chịu hậu quả.”
Tiểu Bảo ghi chú tất cả những thông tin mà mình thu thập được. Anh cảm thấy rằng nếu có thể xây dựng một tình huống đúng, có thể khiến những người có liên quan tự lộ diện.
Trò chuyện với Lãnh Huyền
Sau khi thu thập đủ thông tin, Tiểu Bảo gặp lại Lãnh Huyền trong quán trà quen thuộc. “Tôi có một kế hoạch,” anh nói, sự hào hứng tràn ngập trong giọng nói. “Chúng ta sẽ dàn dựng một tình huống để khiến Tôn Khải phải lộ diện.”
“Ông định làm gì?” Lãnh Huyền hỏi, vẻ mặt nghi ngờ.
“Tôi sẽ tổ chức một cuộc gặp mặt giả, nơi mà mọi người có thể thoải mái bàn luận về các thương vụ. Tôi sẽ mời Tôn Khải tham gia,” Tiểu Bảo giải thích. “Điều này có thể giúp chúng ta tìm ra những ai có động cơ để giết nạn nhân.”
“Nhưng nếu hắn phát hiện ra, chúng ta sẽ gặp rắc rối lớn,” Lãnh Huyền cảnh báo.
“Đúng, nhưng chúng ta không còn nhiều thời gian. Hắn có thể đã biết chúng ta đang điều tra,” Tiểu Bảo nhấn mạnh. “Chúng ta cần phải khiến hắn cảm thấy thoải mái và không nghi ngờ gì.”
Lãnh Huyền cuối cùng cũng đồng ý. “Nếu đó là cách duy nhất, tôi sẽ giúp ông.”
Chuẩn bị cho cuộc gặp
Trong những ngày tiếp theo, Tiểu Bảo và Lãnh Huyền đã chuẩn bị kỹ lưỡng cho cuộc gặp. Họ mời nhiều thương nhân khác, tạo ra một không khí sôi động và thân thiện.
Ngày diễn ra cuộc gặp, Tiểu Bảo đứng bên cạnh Lãnh Huyền, chờ đợi Tôn Khải đến. Anh cảm thấy hồi hộp, nhưng cũng rất quyết tâm. Đám đông đã tập trung trong quán trà, tiếng cười nói vang vọng khắp nơi.
Cuối cùng, Tôn Khải xuất hiện, khuôn mặt hắn thể hiện sự tự tin và kiêu ngạo. Hắn tiến vào quán, ánh mắt nhanh chóng lướt qua đám đông. Tiểu Bảo cảm thấy hơi thở nặng nề khi Tôn Khải bước đến gần.
“Chào các bạn,” Tôn Khải nói, giọng điệu trầm ấm. “Có vẻ như hôm nay mọi người đã tổ chức một bữa tiệc.”
“Đúng vậy, chúng tôi chỉ muốn bàn luận về một số cơ hội kinh doanh,” Tiểu Bảo nói, cố gắng duy trì sự tự nhiên. “Hy vọng ông cũng có thể đóng góp ý kiến.”
“Tất nhiên,” Tôn Khải đáp, ánh mắt liếc nhìn Lãnh Huyền. “Tôi luôn sẵn sàng chia sẻ.”
Tình huống căng thẳng
Khi cuộc trò chuyện diễn ra, Tiểu Bảo bắt đầu hỏi Tôn Khải về những dự án kinh doanh và các mối quan hệ thương mại của hắn. Hắn bắt đầu nói về những thành công của mình, nhưng Tiểu Bảo chú ý đến phản ứng của những người khác.
Một số thương nhân có vẻ không thoải mái khi nghe Tôn Khải nói, nhưng không ai dám lên tiếng. Tiểu Bảo nhận ra rằng họ đều sợ hãi trước quyền lực của hắn.
“Ông có nghĩ rằng có những người muốn phá hoại những thành công của ông không?” Tiểu Bảo bất ngờ hỏi, khiến Tôn Khải dừng lại.
“Có thể, nhưng tôi không quan tâm đến những kẻ bất tài,” Tôn Khải nói, giọng điệu có phần mỉa mai.
“Hẳn là rất khó để quản lý tất cả những thương nhân này,” Tiểu Bảo tiếp tục, quan sát cẩn thận biểu cảm của hắn.
“Đúng vậy,” Tôn Khải trả lời, nhưng sự lo lắng dần dần hiện rõ trên khuôn mặt hắn. “Nhưng tôi có cách của mình để giải quyết.”
“Ông có thể chia sẻ một số mánh khóe không?” một thương nhân trong đám đông hỏi, ánh mắt tò mò.
Tôn Khải liếc nhìn Tiểu Bảo, rồi lại quay sang đám đông. “Đôi khi, bạn cần phải biết khi nào nên ra tay, và khi nào nên để cho người khác tự lo liệu.”
Mánh khóe bị lộ
Tiểu Bảo cảm thấy một sự căng thẳng trong không khí. “Ý ông là, có thể có những người trong chợ này không biết tự lo cho mình? Ông có nghĩ rằng ai đó trong số họ có thể trở thành kẻ thù của ông không?”
“Họ không thể là kẻ thù của tôi,” Tôn Khải đáp, nhưng ánh mắt của hắn dường như đã phản ánh sự lo lắng.
“Nhưng nếu có ai đó cản trở kế hoạch của ông, ông có thể sẽ không có lựa chọn nào khác ngoài việc… giải quyết?” Tiểu Bảo nhấn mạnh, cố gắng đẩy Tôn Khải vào thế khó.
Tôn Khải nắm chặt tay, nhưng hắn nhanh chóng lấy lại bình tĩnh. “Tôi không có lý do gì để làm điều đó. Nhưng có những người trong chợ này không xứng đáng để tồn tại.”
“Điều đó thật nguy hiểm,” Tiểu Bảo nói, thận trọng. “Nếu ai đó muốn loại bỏ những thương nhân cản đường mình, hậu quả sẽ rất nghiêm trọng.”
Lời nói của Tiểu Bảo khiến mọi người trong quán trà chú ý. Sự căng thẳng ngày càng tăng lên, và ánh mắt Tôn Khải trở nên sắc lạnh.
“Cậu đang dạy tôi cách kinh doanh sao?” hắn hỏi, giọng điệu đe dọa.
“Không, tôi chỉ muốn nhắc nhở ông rằng mọi hành động đều có hậu quả,” Tiểu Bảo trả lời, ánh mắt kiên định.
Kết thúc chương
Cuộc gặp ngày càng trở nên căng thẳng, nhưng Tiểu Bảo cảm thấy mình đang tiến gần hơn đến sự thật. Anh biết rằng nếu có thể khiến Tôn Khải lộ diện, mọi thứ sẽ sáng tỏ. Tuy nhiên, anh cũng hiểu rằng cuộc chiến này không chỉ đơn thuần là tìm ra kẻ giết người, mà còn là cuộc chiến giữa sự sống và cái chết.
Khi Tôn Khải rời khỏi quán trà, Tiểu Bảo nhận ra rằng mình đã gần như chạm tay vào bí mật của vụ án. Nhưng cái giá cho sự thật có thể rất đắt. Anh quyết tâm không lùi bước, ngay cả khi điều đó có thể dẫn đến nguy hiểm cho bản thân mình.