Án Mạng Trong Lễ Hội Đèn Lồng - Chương 2
Chương 2: Danh Tính Nạn Nhân
Sau khi hiện trường được phong tỏa, Bao Chửng và Lưu Cảnh quay trở về trụ sở điều tra tạm thời được dựng lên gần khu vực lễ hội. Lưu Cảnh đưa bà Trần Ngọc Lan, vợ của nạn nhân, vào phòng để lấy lời khai chi tiết hơn.
“Bà Trần, tôi biết bà đang rất đau khổ, nhưng để chúng tôi có thể giúp bà, xin hãy kể lại chính xác những gì đã xảy ra từ lúc bắt đầu lễ hội đến khi phát hiện ra thi thể của chồng bà,” Lưu Cảnh nói với giọng nhẹ nhàng nhưng kiên quyết.
Bà Trần Ngọc Lan vẫn còn run rẩy, đôi mắt đỏ hoe, nhưng bà cố gắng giữ bình tĩnh để kể lại. “Chúng tôi đến lễ hội cùng nhau, như mọi năm. Vĩnh Phúc rất thích lễ hội đèn lồng. Ông ấy thường nói rằng những chiếc đèn lồng mang lại may mắn và hạnh phúc. Tối nay, chúng tôi đi dạo quanh khu vực trung tâm, cùng nhau chọn những chiếc mặt nạ đẹp nhất để đeo.”
“Bà có nhớ rõ chiếc mặt nạ mà ông Trần đeo không?” Lưu Cảnh hỏi, tay ghi chép lại những chi tiết quan trọng.
“Đó là một chiếc mặt nạ màu đen, được trang trí với những đường viền vàng tinh xảo. Ông ấy rất thích nó. Sau khi mua mặt nạ, chúng tôi tiếp tục đi dạo. Nhưng rồi… chỉ một lúc sau, tôi bị một nhóm người đẩy sang một bên. Tôi mất dấu ông ấy trong đám đông…” Bà Trần nghẹn lại, không thể nói tiếp.
Bao Chửng bước vào phòng, gật đầu chào Lưu Cảnh và bà Trần trước khi ngồi xuống đối diện họ. “Bà Trần, bà có nghĩ rằng chồng bà có kẻ thù nào không? Ai đó có thể muốn hại ông ấy?”
Bà Trần lắc đầu yếu ớt. “Ông ấy là người thành đạt trong kinh doanh, nhưng cũng vì thế mà có không ít đối thủ. Tuy nhiên, tôi không nghĩ rằng ai đó lại có thể nhẫn tâm đến mức này…”
“Trong thời gian gần đây, ông Trần có gặp phải vấn đề gì căng thẳng trong công việc hay gia đình không?” Bao Chửng tiếp tục thăm dò.
“Công việc của ông ấy luôn căng thẳng, nhưng dạo gần đây tôi thấy ông ấy lo lắng hơn bình thường. Ông ấy không nói với tôi điều gì cụ thể, chỉ bảo rằng mọi thứ sẽ sớm ổn thỏa. Tôi không biết rằng mọi chuyện lại kết thúc thế này…” Bà Trần nói, đôi mắt lại nhòe đi vì nước mắt.
Bao Chửng và Lưu Cảnh trao đổi ánh mắt với nhau, nhận ra rằng vụ án này có thể phức tạp hơn họ nghĩ. Lưu Cảnh nhẹ nhàng đặt tay lên vai bà Trần. “Chúng tôi rất tiếc vì mất mát của bà, và chúng tôi sẽ làm mọi cách để tìm ra sự thật. Bà hãy nghỉ ngơi một chút, chúng tôi sẽ tiếp tục điều tra.”
Bà Trần gật đầu, cúi chào rồi lặng lẽ rời khỏi phòng. Khi bà đã đi xa, Lưu Cảnh thở dài. “Đại nhân, có vẻ như chúng ta đang đối mặt với một vụ án mạng có động cơ phức tạp. Ông Trần có thể đã dính líu đến một vấn đề nghiêm trọng mà chúng ta chưa rõ.”
Bao Chửng đứng dậy, bước ra ngoài, hít một hơi thật sâu để lấy lại sự bình tĩnh. Ông nhìn về phía những chiếc đèn lồng đang tỏa sáng rực rỡ trong đêm, nhưng trong tâm trí ông, mọi thứ đang trở nên tối tăm hơn.
“Cảnh, hãy tập trung vào việc xác định danh tính và động cơ của những người có mâu thuẫn với ông Trần. Chúng ta cũng cần tìm hiểu thêm về chiếc mặt nạ đặc biệt mà ông ấy đeo. Có lẽ nó là một manh mối quan trọng,” Bao Chửng nói, đôi mắt sắc sảo lướt qua những chiếc đèn lồng lung linh.
“Đại nhân, tôi sẽ đi điều tra ngay. Tôi sẽ liên hệ với những người quen biết của ông Trần, đặc biệt là trong giới kinh doanh. Cũng cần phải tìm hiểu thêm về chiếc mặt nạ, xem liệu có điều gì đặc biệt liên quan đến nó không,” Lưu Cảnh nói, sự quyết tâm hiện rõ trong giọng nói.
Bao Chửng gật đầu, ánh mắt trầm tư. “Chúng ta phải nhanh chóng hành động, trước khi kẻ sát nhân kịp xoá sạch mọi dấu vết.”
Lưu Cảnh rời đi, để lại Bao Chửng đứng lại giữa ánh sáng lung linh của những chiếc đèn lồng. Trong đầu ông lúc này, những mảnh ghép của vụ án bắt đầu hiện ra, nhưng vẫn còn quá nhiều khoảng trống.
Bao Chửng quay trở lại hiện trường, nơi các nhân viên điều tra đang thu thập thêm manh mối. Ông tiến đến gần chiếc mặt nạ mà nạn nhân Trần Vĩnh Phúc đã đeo, ngắm nhìn nó một lần nữa. “Chiếc mặt nạ này… tại sao lại là nó?” Bao Chửng lẩm bẩm, như đang cố gắng tìm câu trả lời trong những chi tiết nhỏ nhặt nhất.
Nhưng khi ông vừa đặt tay lên chiếc mặt nạ để quan sát kỹ hơn, một nhân viên điều tra chạy tới, vẻ mặt căng thẳng. “Đại nhân, chúng tôi vừa tìm thấy một vật khác gần hiện trường… một con dao găm.”
“Con dao găm?” Bao Chửng nhướng mày, sự chú ý lập tức tập trung vào vật chứng mới. “Dẫn tôi đến đó.”
Ông theo chân nhân viên điều tra đến nơi phát hiện con dao. Nó nằm giữa đám cỏ gần đó, lưỡi dao còn dính máu tươi. “Rất có thể đây là hung khí. Nhưng tại sao nó lại ở đây, không bị ai phát hiện từ trước?” Bao Chửng trầm ngâm hỏi.
Nhân viên điều tra cúi đầu, vẻ mặt lo lắng. “Chúng tôi đang kiểm tra khu vực xung quanh, có lẽ kẻ sát nhân đã vứt nó ở đây sau khi thực hiện hành động.”
Bao Chửng nhìn con dao, cảm giác lạnh sống lưng. “Lưu Cảnh đã nói đúng… vụ án này phức tạp hơn chúng ta nghĩ.”
Trong khi các nhân viên tiếp tục công việc của mình, Bao Chửng đứng lại, mắt nhìn xa xăm về phía lễ hội vẫn đang tiếp diễn. Ông biết rằng phía trước là một cuộc điều tra đầy khó khăn, nhưng cũng đầy quyết tâm. Kẻ sát nhân sẽ không thể thoát khỏi lưới trời, và công lý sẽ được thực thi.