Án Mạng Trong Ngôi Nhà Bị Ma Ám - Chương 3
Chương 3: Quá Khứ Đẫm Máu
Ngôi nhà cổ tiếp tục hé lộ những dấu hiệu của sự suy tàn và đổ nát khi Bao Chửng, Công Tôn Sách, và Triển Chiêu bước vào sâu hơn. Không khí lạnh lẽo và u ám bao trùm khắp nơi, khiến mỗi bước đi của họ như nặng nề hơn. Ánh sáng le lói từ những khe cửa sổ bị che phủ bởi mạng nhện chỉ làm tăng thêm cảm giác rùng rợn.
Triển Chiêu luôn dẫn đầu, ánh mắt sắc bén dò xét từng chi tiết. Anh bỗng dừng lại, ra hiệu cho Bao Chửng và Công Tôn Sách.
“Đại nhân, tôi cảm thấy có gì đó không ổn. Nơi này như thể đang theo dõi chúng ta.”
Bao Chửng gật đầu, vẫn giữ vẻ bình tĩnh.
“Hãy cảnh giác. Chúng ta chưa biết điều gì đang chờ đợi phía trước.”
Họ tiếp tục tiến về phía cuối hành lang, nơi có một cánh cửa dẫn xuống tầng hầm. Cánh cửa bằng gỗ cũ kỹ, mòn vẹt theo năm tháng, nhưng vẫn đóng kín. Triển Chiêu đẩy thử nhưng cửa không nhúc nhích.
Công Tôn Sách cúi xuống quan sát cánh cửa, rồi nói.
“Có vẻ như cánh cửa này đã bị khóa từ bên trong. Điều này thật kỳ lạ, vì ngôi nhà này đã bị bỏ hoang từ lâu. Ai có thể còn ở đây để khóa cửa?”
Bao Chửng trầm ngâm, rồi ra lệnh.
“Triển hộ vệ, hãy phá khóa. Chúng ta cần biết có gì dưới đó.”
Triển Chiêu dùng sức mạnh phá vỡ ổ khóa rỉ sét, cánh cửa mở ra với một tiếng kêu ken két ghê rợn. Một cầu thang gỗ dẫn xuống tầng hầm tối om, hơi lạnh từ dưới phả lên làm mọi người rùng mình.
Công Tôn Sách ngửi thấy mùi ẩm mốc và thứ gì đó còn khó chịu hơn. Ông lên tiếng.
“Đại nhân, có lẽ chúng ta nên cẩn thận. Nơi này có thể chứa đựng nhiều nguy hiểm.”
Bao Chửng gật đầu, nhưng quyết tâm không dao động.
“Dù nguy hiểm đến đâu, chúng ta cũng phải đối mặt với nó. Chúng ta cần tìm hiểu quá khứ của ngôi nhà này.”
Họ bước xuống cầu thang, mỗi bước chân đều tạo ra tiếng kêu cọt kẹt. Ánh sáng từ ngọn đuốc Triển Chiêu mang theo chỉ đủ để soi sáng vài bước phía trước, khiến bóng tối dường như trở nên vô tận.
Khi đến tầng hầm, họ thấy mình đứng trong một không gian rộng lớn, trần thấp, và đầy bụi bặm. Những chiếc kệ cũ kỹ xếp đầy những cuốn sách và giấy tờ mục nát. Nhưng điều làm họ chú ý nhất là một chiếc bàn lớn ở giữa phòng, trên đó đặt những cuốn sổ ghi chép và một vài đồ vật kỳ lạ.
Bao Chửng tiến lại gần chiếc bàn, cầm lên một cuốn sổ phủ đầy bụi, mở ra và bắt đầu đọc. Nét mặt ông dần trở nên nghiêm trọng khi ông lật từng trang.
“Đây là nhật ký của Lâm gia. Nó chứa đựng tất cả những gì đã xảy ra với gia đình này.”
Công Tôn Sách và Triển Chiêu cùng tiến lại gần, nghe Bao Chửng đọc những dòng chữ ngắn ngủi nhưng đầy bi thương:
“Ngày 15 tháng 9, năm đó… Chúng ta bị phản bội. Gia đình ta không còn an toàn nữa. Những kẻ từng là bạn bè giờ trở mặt. Chúng ta không thể thoát được số phận.”
“Ngày 16 tháng 9, năm đó… Tiếng khóc của trẻ nhỏ, tiếng kêu cứu của vợ ta vang lên trong đêm. Nhưng không ai đến cứu. Máu đã chảy, ngôi nhà này sẽ không bao giờ còn là nơi an toàn nữa.”
“Ngày 17 tháng 9, năm đó… Ta phải bảo vệ bí mật của gia đình, dù có phải trả giá bằng mạng sống. Những kẻ đã gây ra tất cả sẽ phải chịu tội… Nhưng, ai sẽ bảo vệ những linh hồn đã khuất trong ngôi nhà này?”
Triển Chiêu nhíu mày.
“Có vẻ như một thảm kịch đã xảy ra ở đây. Nhưng điều gì đã dẫn đến chuyện đó? Ai là kẻ phản bội mà người trong nhật ký nhắc đến?”
Công Tôn Sách tiếp lời, giọng suy tư.
“Có thể đây chính là nguyên nhân khiến ngôi nhà này bị ma ám, nếu thực sự có những linh hồn không siêu thoát. Nhưng kẻ phản bội này có thể vẫn còn sống, hoặc đã để lại dấu vết nào đó.”
Bao Chửng khép cuốn nhật ký lại, ánh mắt sắc bén.
“Chúng ta cần phải tìm hiểu thêm về quá khứ của gia đình này và những kẻ liên quan. Hãy tiếp tục lục soát nơi này, xem còn gì đáng chú ý không.”
Trong khi họ đang tìm kiếm thêm manh mối, một tiếng động lạ bỗng vang lên từ phía trên cầu thang. Tất cả mọi người ngay lập tức quay lại, đôi mắt căng thẳng dõi theo bóng tối.
Triển Chiêu đặt tay lên chuôi kiếm, chuẩn bị cho bất kỳ tình huống nào.
“Đại nhân, có ai đó hoặc thứ gì đó đang ở trên kia.”
Bao Chửng gật đầu, ra hiệu cho mọi người giữ im lặng.
“Chúng ta lên xem thử. Hãy cẩn thận, đừng để bị bất ngờ.”
Họ từ từ tiến lên cầu thang, trở lại mặt đất. Khi họ ra khỏi tầng hầm, không gian trên tầng càng thêm tối tăm và tĩnh lặng, khác hẳn với lúc họ vừa vào. Cửa sổ đã bị che khuất hoàn toàn, và một làn gió lạnh buốt thổi qua hành lang, như thể ngôi nhà đang cảnh báo họ.
Bao Chửng dừng lại ở đầu cầu thang, lắng nghe từng âm thanh nhỏ nhất.
“Có ai ở đây không?” – Ông cất tiếng, giọng nói vang vọng trong không gian trống rỗng.
Không có tiếng trả lời, nhưng cảm giác về sự hiện diện của một thứ gì đó hoặc ai đó rất rõ ràng.
Công Tôn Sách căng thẳng nhìn quanh.
“Có lẽ chúng ta đã bị theo dõi từ lúc bước vào ngôi nhà này. Kẻ đó có thể đang cố gắng ngăn cản chúng ta tìm ra sự thật.”
Triển Chiêu bước lên phía trước, dẫn đường.
“Để tôi kiểm tra quanh đây. Chúng ta không thể để lộ sơ hở.”
Khi họ tiếp tục khám phá ngôi nhà, Bao Chửng càng ngày càng nhận ra rằng ngôi nhà này không chỉ là nơi chứa đựng những bóng ma của quá khứ, mà còn là một cái bẫy chết người. Những bí mật đen tối còn ẩn giấu có thể nguy hiểm hơn họ tưởng.
Và rồi, một tiếng động bất ngờ từ phía sau khiến họ giật mình quay lại. Một bóng đen nhanh chóng lướt qua hành lang, biến mất vào một căn phòng khác. Triển Chiêu ngay lập tức đuổi theo, nhưng khi anh mở cửa, căn phòng trống trơn, không một bóng người.
Bao Chửng nheo mắt, giọng ông trầm hẳn đi.
“Có kẻ đang chơi trò với chúng ta. Nhưng trò chơi này rồi sẽ phải kết thúc. Tiếp tục tìm kiếm, và đừng để chúng dẫn dắt.”
Họ tiến sâu hơn vào ngôi nhà, với một cảm giác bất an rằng những gì đang chờ đợi phía trước sẽ không dễ dàng vượt qua. Những bí mật quá khứ đẫm máu của ngôi nhà này bắt đầu lộ diện, nhưng sự thật vẫn còn đang được che giấu trong bóng tối.
Câu chuyện tiếp tục mở ra những bí ẩn về quá khứ đẫm máu của ngôi nhà, đồng thời xây dựng lên những tình huống kịch tính và nguy hiểm khi Bao Chửng cùng đồng đội khám phá từng góc tối. Hành động và lời thoại sẽ tiếp tục đưa độc giả vào những bất ngờ không lường trước trong các chương sau.