Án Mạng Trong Ngôi Nhà Bị Ma Ám - Chương 4
Chương 4: Bước Vào Lãnh Địa Ma Ám
Không khí trong ngôi nhà trở nên ngột ngạt hơn bao giờ hết khi Bao Chửng, Công Tôn Sách, và Triển Chiêu tiếp tục tiến sâu vào những căn phòng tối tăm. Những tiếng động kỳ lạ, như tiếng gió rít qua các khe cửa hay tiếng gỗ kêu cót két dưới chân, khiến tâm trạng của cả ba người càng thêm căng thẳng.
Triển Chiêu đi trước, cẩn trọng mở từng cánh cửa, thanh kiếm trong tay sẵn sàng ứng phó với bất kỳ nguy hiểm nào. Công Tôn Sách theo sát phía sau, mắt dán vào từng chi tiết nhỏ. Bao Chửng vẫn giữ vẻ điềm tĩnh, nhưng ông biết họ đang tiến gần hơn đến trung tâm của bí ẩn.
“Đại nhân,” – Công Tôn Sách thì thầm, chỉ vào một cánh cửa lớn ở cuối hành lang. “Có vẻ như đây là phòng chính, nơi mà gia đình Lâm gia từng sinh hoạt.”
Bao Chửng gật đầu.
“Chúng ta sẽ vào đó. Hãy chuẩn bị, bất kỳ điều gì cũng có thể xảy ra.”
Triển Chiêu tiến lên trước, nhẹ nhàng đẩy cánh cửa mở ra. Bên trong, căn phòng chính rộng lớn nhưng tối tăm, chỉ có chút ánh sáng le lói từ cửa sổ bị phủ đầy bụi. Bàn ghế và đồ đạc trong phòng đã mục nát, nhưng vẫn còn đó dấu vết của một gia đình quyền quý từng sinh sống.
Họ bước vào, cảm giác lạnh lẽo bao trùm lấy toàn bộ căn phòng. Một mùi hương lạ, như mùi của cỏ khô và hương liệu, thoảng qua không khí, khiến tất cả đều cảnh giác. Bao Chửng tiến về phía bàn lớn, nơi đặt một chiếc hộp gỗ nhỏ, trên đó có khắc những ký tự cổ.
Bao Chửng chạm vào chiếc hộp, nhưng trước khi ông kịp mở, một tiếng động lớn vang lên từ phía sau. Họ đồng loạt quay lại, nhưng không thấy ai. Căn phòng chìm vào im lặng, chỉ có tiếng tim đập thình thịch trong lồng ngực của mỗi người.
Công Tôn Sách khẽ nói, giọng ông hơi run.
“Chúng ta đang bị theo dõi. Có lẽ kẻ đó không muốn chúng ta tìm thấy thứ gì trong căn phòng này.”
Triển Chiêu gật đầu, đôi mắt sắc bén đảo quanh.
“Dù là ai, chúng ta cũng phải cảnh giác. Tôi sẽ kiểm tra phía sau căn phòng.”
Khi Triển Chiêu tiến ra góc phòng, Bao Chửng nhẹ nhàng mở chiếc hộp gỗ. Bên trong là những lá thư cũ kỹ, bị mốc meo bởi thời gian. Ông cẩn thận lật từng lá thư, mắt chăm chú đọc nội dung. Những lá thư này là lời tố cáo của người trong gia đình Lâm gia về một âm mưu phản bội, nhưng lại không hề đề cập đến danh tính của kẻ phản bội.
Công Tôn Sách cúi xuống bên cạnh Bao Chửng, chỉ vào một ký tự lạ trên một trong những lá thư.
“Đại nhân, ký tự này… Nó không phải chữ Hán thông thường, mà là một loại mật mã mà các gia tộc quyền quý hay sử dụng để liên lạc bí mật. Tôi sẽ cố gắng giải mã nó.”
Bao Chửng gật đầu.
“Hãy làm ngay đi, Công Tôn tiên sinh. Thứ này có thể là chìa khóa dẫn chúng ta đến chân tướng.”
Trong lúc Công Tôn Sách bắt đầu giải mã, Triển Chiêu đã kiểm tra xong góc phòng. Anh quay lại, mặt đầy nghiêm trọng.
“Đại nhân, có một cánh cửa nhỏ dẫn xuống dưới tầng hầm khác. Nhưng nó bị khóa chặt từ bên ngoài, và dấu vết trên ổ khóa cho thấy nó đã bị can thiệp gần đây.”
Bao Chửng đứng dậy, nhìn theo hướng Triển Chiêu chỉ.
“Chúng ta cần phải vào đó. Có lẽ đó là nơi mà những bí mật thực sự của ngôi nhà này đang bị che giấu.”
Triển Chiêu nhanh chóng phá khóa, mở cánh cửa nhỏ ra. Một cầu thang xoắn ốc dẫn xuống một tầng hầm khác, tối tăm và ẩm ướt. Không khí ở đây nặng mùi ẩm mốc và gỗ mục, khiến họ càng thêm thận trọng.
Khi họ bước xuống, một cảm giác bất an bao trùm lấy cả ba người. Ánh sáng từ ngọn đuốc chiếu sáng từng bậc thang, nhưng bóng tối vẫn bao trùm lấy tầng hầm. Khi họ đến cuối cầu thang, một không gian rộng lớn hiện ra trước mắt, với những bức tường đá lạnh lẽo và nền đất ẩm ướt.
Bao Chửng bước lên trước, chiếu sáng khắp tầng hầm.
“Ở đây có thứ gì đó… Chúng ta phải tìm hiểu kỹ.”
Triển Chiêu nhìn quanh, phát hiện một cánh cửa sắt nặng nề ở cuối tầng hầm. Anh tiến lại gần, thử mở, nhưng cánh cửa không nhúc nhích.
“Đại nhân, có vẻ như chúng ta cần một thứ gì đó để mở cánh cửa này.”
Công Tôn Sách, sau khi xem xét kỹ lưỡng, nói.
“Khóa này có vẻ đặc biệt, không giống các loại khóa thông thường. Có thể nó cần một loại chìa khóa đặc biệt, hoặc… một cách khác để mở.”
Bao Chửng nhìn quanh tầng hầm, ánh mắt dừng lại ở một bức tường đá có những ký tự cổ được khắc trên đó. Ông tiến lại gần, dùng ngọn đuốc soi sáng.
“Có lẽ những ký tự này là manh mối. Công Tôn tiên sinh, ông có thể giải mã chúng không?”
Công Tôn Sách cúi xuống, nghiên cứu những ký tự. Ông mỉm cười nhẹ nhàng.
“Đây là một loại mật mã cổ, nếu giải đúng, có thể sẽ mở được cánh cửa sắt kia. Tôi sẽ thử.”
Trong lúc Công Tôn Sách giải mã, Triển Chiêu cẩn thận kiểm tra xung quanh, đề phòng bất trắc. Không khí trong tầng hầm dần trở nên nặng nề, như thể có một lực lượng vô hình nào đó đang chống lại họ.
Sau một lúc, Công Tôn Sách đứng dậy, vẻ mặt ông hài lòng.
“Tôi đã giải mã xong. Chỉ cần xoay các ký tự theo thứ tự này, cánh cửa sẽ mở ra.”
Bao Chửng gật đầu, ra hiệu cho Triển Chiêu thử nghiệm.
Triển Chiêu chạm vào các ký tự, xoay chúng theo thứ tự mà Công Tôn Sách đã đưa ra. Tiếng cơ chế khóa kêu lách cách, rồi cánh cửa sắt nặng nề từ từ mở ra, để lộ một lối đi tối om bên trong.
Bao Chửng bước lên, ánh mắt kiên định.
“Chúng ta phải tiếp tục. Bên trong có thể là câu trả lời cho tất cả những gì đã xảy ra.”
Triển Chiêu dẫn đầu, ngọn đuốc trong tay chiếu sáng con đường phía trước. Lối đi này dẫn họ vào sâu hơn trong lòng đất, và khi họ tiến vào, họ bắt đầu nhận ra rằng nơi đây không chỉ là một tầng hầm bình thường.
Những bức tường được chạm khắc tinh xảo, những hình ảnh về một nghi lễ kỳ bí, và những dòng chữ cổ mô tả một lời nguyền ác độc. Cuối lối đi là một căn phòng rộng lớn, nơi trung tâm có một bệ đá lớn, trên đó đặt một chiếc hộp gỗ đã cũ nát.
Bao Chửng tiến lại gần, đôi mắt ông dán chặt vào chiếc hộp.
“Đây là gì…?”
Công Tôn Sách bước tới, đôi mắt đầy lo lắng.
“Đại nhân, đây có thể là trung tâm của lời nguyền, nơi mà những linh hồn bị giam cầm. Chúng ta phải rất cẩn thận.”
Triển Chiêu cẩn trọng mở chiếc hộp, và ngay lập tức, một luồng khí lạnh buốt tỏa ra từ bên trong. Cả ba người cảm thấy như bị bao quanh bởi một sức mạnh vô hình, không thể giải thích.
Bao Chửng giữ bình tĩnh, nhìn vào bên trong chiếc hộp. Bên trong, chỉ có một cuốn sách cũ kỹ với những trang giấy đã ngả vàng theo thời gian. Ông cẩn thận cầm cuốn sách lên, nhưng ngay khi vừa chạm vào, một tiếng thét vang lên từ đâu đó trong tầng hầm, như thể của những linh hồn bị giam cầm.
Công Tôn Sách giật mình, nhưng vẫn cố gắng giữ bình tĩnh.
“Đại nhân, chúng ta nên rời khỏi đây ngay! Nơi này thực sự nguy hiểm!”
Bao Chửng nhìn quanh, đôi mắt ông sắc bén.
“Không, chúng ta phải biết cuốn sách này chứa gì. Đây có thể là manh mối cuối cùng để giải quyết bí ẩn của ngôi nhà này.”
Họ quyết định mở cuốn sách, từng trang giấy phơi bày những bí mật đen tối nhất của ngôi nhà Lâm gia và lời nguyền khủng khiếp đã khiến những linh hồn không thể siêu thoát. Nhưng trước khi họ kịp đọc hết, một cơn gió mạnh bất ngờ ập tới, thổi tắt ngọn đuốc, và bóng tối hoàn toàn bao trùm lấy họ.
Câu chuyện tiếp tục với những diễn biến bất ngờ khi Bao Chửng và đồng đội phát hiện ra bí mật kinh hoàng của ngôi nhà ma ám. Những hành động và lời thoại sẽ đưa độc giả vào những tình huống kịch tính, đối mặt với những nguy hiểm không thể lường trước trong các chương tiếp theo.